Sau khi lấy được địa chỉ nhà Laville từ chỗ Alex, Bonnie ngay lập tức liền đến nơi ở của cậu. Trông căn hộ tồi tàn đến mức không giống như phòng cho người ở mà giống như một căn phòng bỏ hoang thì đúng hơn. Không bếp, không tủ lạnh, không tủ đựng quần áo, chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh và một tấm nệm mỏng dính dùng để làm giường. Bonnie nhìn cảnh này càng thấy đau lòng, làm sao Laville có thể sống trong một môi trường tồi tàn như thế này với cơ thể đầy rẫy đau đớn đến như thế ?
" Chậc chậc...thật đau lòng."
Bỗng Bonnie nghe thấy một giọng nói phát ra từ sau lưng mình. Cô giật mình quay lại thì thấy một bà cụ cũng đang nhìn vào trong căn phòng với vẻ mặt vô cùng buồn rầu.
" Khổ thân chàng trai trẻ, ra đi sớm quá. Thật đau lòng mà."
" Thưa bà, bà biết anh ấy ạ ?"
Bonnie thử tra hỏi bà lão. Bà lão vẫn mang cho mình vẻ mặt u sầu, chậm rãi trả lời Bonnie :
" Biết chứ sao không biết. Chàng trai này một tuần trước đến thuê phòng chỗ ta, nhưng mà khổ nỗi ta lại cho thuê hết phòng rồi. Lúc đó cậu ấy năn nỉ ta suốt, bảo là cho cậu ấy thuê phòng kho cũng được, hiện tại cậu ấy không còn nơi nào để đi, thấy nhà ta treo biển cho thuê phòng trọ thì vội vàng chạy vào thuê. Cậu ấy tốt lắm, chỉ mong ta cho thuê một phòng để có chỗ ngủ, không nhất thiết phải đầy đủ đồ dùng. Ta thấy thương cho cậu ấy, nên đã dọn sạch nhà kho của ta cho cậu ấy. Cậu còn cảm ơn ta rối rít, còn bảo sẽ trả đủ tiền trọ như các phòng khác. Ta nhất quyết không đồng ý, bảo là chỉ lấy một phần tiền nhỏ thôi vì phòng này đúng ra cũng không ở được. Ta không lấy tiền của cậu ấy thế là cậu ấy thi thoảng lại xuống giúp ta vài việc vặt, trông thì rõ mệt mỏi mà miệng lúc nào cũng nói bản thân ổn. Ta còn định sắm thêm cho cậu ấy vài đồ để cậu ấy có thể ở một cách tử tế, vậy mà..."
Bonnie nghe đến đây lại càng cảm thấy đau lòng hơn, cô từ từ bước vào trong phòng, nhìn quanh một lượt căn phòng Laville từng ở. Cô nhìn đống đồ ăn đang được xếp gọn trong thùng carton, chỉ toàn là mì tôm và vài chiếc bánh ở cửa hàng tiện lợi, tất cả đều hết hạn sử dụng. Bonnie nắm chặt một cốc mì trên tay, miệng lầm bầm trách móc Laville :
" Anh ăn những thứ như này thì sao có sức hả anh ? Sao đến lúc này anh vẫn làm em đau lòng vậy."
Bonnie ngồi phịch lên tấm đệm, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Đồ đạc Laville không có nhiều, đúng ra là chẳng có gì hết, cô đến cũng chỉ để nhìn qua căn phòng một chút. Bonnie bất lực ngồi đờ đẫn trong căn phòng, là cô về không kịp để bảo vệ Laville. Bonnie tự trách bản thân rất nhiều, Laville chỉ có mỗi Bonnie là người nhà mà cô cũng không để tâm đến cậu một cách tử tế.
Bonnie bất giác ngẩng đầu lên, ngửa mặt ra phía sau ngăn không cho những giọt nước mắt rơi xuống nữa. Bất chợt Bonnie nhìn thấy một thứ gì đó lấp ló sau gối, cô liền vội vàng lật gối lên để xem. Dưới gối là một quyển sách, là sách viết ở trường mà cô và Laville từng học chung. Bonnie không suy nghĩ nhiều, cô tưởng rằng đây là quyển sổ chi tiêu cá nhân của Laville nên cũng mở ra xem thử. Nhưng những thứ Bonnie đọc được trong quyển sách thực sự rất kinh khủng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Zata x Laville] Mơ .
General FictionNăm 18 tuổi - tuổi đẹp nhất của đời người vậy mà Laville lại bị dồn vào chỗ chết. Tuyệt vọng. Đau đớn. Bất lực. Cậu chưa muốn chết, nhưng cuộc đời lại dồn cậu vào chỗ chết. Chính vì vậy khi có người vươn tay ra cứu mình, Laville đã nắm chặt lấy nó n...