Chompu đã sớm nhận ra tình hình Charlotte thực sự sẽ không ổn. Hôm nay liền viện cớ để có thể đưa em đến gặp bác sĩ tâm lí để kiểm tra. Kết quả kiểm tra thực sự không mấy khả quan, tất cả mức độ đều rất nguy hiểm. Charlotte cũng không biểu hiện gì khi thấy kết quả, em chỉ nhận lấy rồi cùng Chompu trở về nhà với một túi thuốc trên tay. Xhompu thấy canh ngó sen trong tủ lạnh chưa vơi đi, liền biết được em không hề động đũa vào.
"Charrlotte, bao nhiêu ngày rồi em không ăn gì?"
Charlotte ngồi trước hiện đang ôm lấy Phalo trong lòng, Phalo là chú thỏ mà Engfa đã tặng em lần trước. Em nhìn Chompu, đôi mắt buồn miên man không thể diễn tả bằng lời "Ba ngày".
Chompu thở dài, em tức giận thật rồi. Lập tức vào trong nhà gom hết những bức ảnh của Charlotte và Engfa đem ra đập vỡ trước mắt Charlotte quát "Charlotte Austin! Em định vì con người vô tình đó mà hành hạ bản thân mình đến khi nào hả? Em định sống như vậy cả đời sao? Em đến khi nào mới chấp nhận việc Engfa Waraha không muốn ở bên cạnh em? Cậu ta nhẫn tâm với em như vậy, thì lấy tư cách gì để em vì cậu ta mà giày vò như vậy chứ!"
Phải. Vì điều gì kia chứ? Charlotte mỉm cười, cuối đầu để nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rơi ra khỏi đôi mắt mất đi ánh nắng mùa hạ của mình. Em không biết nữa, Engfa như là cả cuộc sống của em rồi, em không biết phải như thế nào mới có thể vui vẻ trở lại được đây. Có quá muộn rồi không? Em không thể vui vẻ như trước được nữa rồi, không thể...
"Em đói rồi" Charlotte lau nước mắt, đứng dậy nắm lấy tay Chompu "Chị hâm nóng canh lại cho em nhé?"
Chompu dắt tay Charlotte vào bên trong nhà, hâm nóng lại canh cho Charlotte. Em rất ngoan, ăn một lúc cũng đã hết bát canh trên bàn. Đợi đến lúc Chompu có việc đi gặp đối tác thì em lại trở về bộ dạng đơn độc ấy, không thấy nụ cười của em đâu nữa. Charlotte co người ngồi ở ngoài hiên nhà nhìn vườn hoa hồng sớm đã tàn vì không ai chăm sóc, em muốn nó được nở rộ như trước đây, nhưng em không muốn chăm sóc nó nữa. Hoa đã tàn rồi, chăm sóc cũng không kịp nữa, tình đã tan rồi níu giữ cũng không có ý nghĩa gì...
Charlotte trở về phòng, kéo ngăn tủ đầu giường ra đặt chiếc nhẫn vào hộp một cách ngay ngắn. Số thuốc ngủ em giấu Chompu bấy lâu nay cũng được em lấy ra khỏi ngăn tủ, em quăng chúng vào thùng rác, em không muốn phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ ngon được nữa, em muốn tự mình vượt qua mọi thứ. Charlotte chỉ là sợ một lúc nào đó Engfa trở về thấy em thế này sẽ giận em nên mới cố gắng mạnh mẽ như thế. Cuối cùng cũng vẫn là Engfa, chỉ có Engfa mới làm em thay đổi suy nghĩ nhanh tới vậy...
Nửa năm trôi qua thực sự rất nhanh, Charlotte cũng đã tốt hơn trước chỉ là nụ cười rất hiếm hoi mới hiện hữu trên đôi môi xinh đẹp của em. Em xin nghỉ việc ở đài truyền hình, em mở một tiệm trà nhỏ gần biển để kinh doanh. Thỉnh thoảng Chompu và Heidi cũng sẽ đến thăm em, mang một ít quà đến để trưng bày trong quán. Hôm nay em đóng cửa quán trễ hơn thường ngày vì phải tiếp đón một vị khách đặc biệt, Marima Suphatra Kliangprom. Cô ấy là người bạn đã lâu không gặp của Charlotte, trước đây hai người đã học cùng nhau từ cấp ba đến đại học, tình Charlotte, khó khăn lắm mới có thể tìm đến đây gặp em.
Charlotte mỉm cười nhìn Marima "Lâu rồi không gặp". Em đặt lên bàn một ly coffee cho cô, ngồi xuống đối diện Marima chăm chú nhìn một lượt rồi khen "Chị xinh hơn cả trước đây. Cũng đã sáu năm không gặp rồi, chị sống có tốt không Marima?"
"Rất tốt. Còn em thế nào Charlotte? Không tiếp tục theo đuổi ước mơ nữa sao?" Marima thưởng thức tách coffee ấm áp trên tay "Cà phê em pha vẫn ngon như lúc còn đi học"
"Đây là ước mơ của em này. Một quán nước nhỏ, một hạnh phúc nhỏ" Charlotte nhìn quanh không gian quán một lần, mỉm cười đáp lời Marima.
"Quán nước nhỏ thì em có rồi, vậy đã có ai cùng em xây một hạnh phúc nhỏ chưa bạn nhỏ?" Marima ôn nhu, dùng đôi mắt thâm tình nhìn Charlotte.
Em hiểu được hàm ý của Marima nên chỉ lắc nhẹ đầu. Marima Suphatra từ lâu đã yêu Charlotte Austin, từ khi cả hai còn cùng đèo nhau đến trường nhà cho trên chiếc xe đạp nhỏ, cho đến cánh cửa đại học rộng mở chào đón hai người, tình yêu của Marima càng lúc càng lớn lên như thế. Nhưng cô không kịp nói, chưa kịp ngõ lời đã phải bỏ lỡ Charlotte rồi. Cô đi du học sáu năm, trong sáu năm nay chưa giây phút nào cô ngừng nhớ tới Charlotte, em chính là lí do duy nhất để cô trở về Thái sau khi định cư ở Mỹ thời gian dài như vậy.
Marima Suphatra không muốn bỏ lỡ cô gái này một lần nào nữa, cô muốn dùng cả đời để chứng mình tình yêu của mình dành cho Charlotte Austin. Nhưng Marima cũng có một nỗi sợ, sợ em đã có người trong lòng mà không chấp nhận tình cảm của cô, vừa thấy được hành động của Charlotte vừa rồi, cô nghĩ mình vẫn còn cơ hội nên đã vui đến cười tít cả mắt.
"Charlotte này, em dọn quán xong chưa? Chị đưa em về nhé, như lúc nhỏ ấy!"
Charlotte gật đầu "Em xong từ lâu rồi, chúng ta về thôi!" Em mỉm cười, nụ cười trong trẻo dưới bầu trời đầy sao làm cho Marima càng thêm say đắm cô gái trước mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
COVER [BHTT][ENGLOT] TRÀ CAM THẢO
Fanfiction"Charlotte ah....cậu có tình cảm với tớ không? Dù chỉ một chút..." "Tớ không biết, tình yêu của tớ vốn vẫn nguyên vẹn như thế. Kể từ khi cậu nhìn tớ mỉm cười, từ giây phút ấy tớ đã không đặt ai vào mắt mình rồi!" Link truyện gốc: https://www.wattpad...