#11. chiều tà (2)

1.2K 130 16
                                    

- warning: ooc, cực kì ooc, có tình tiết gây khó chịu.

- plot by: LainMorozov

- 11719 chữ, cân nhắc tránh bị đau mắt.

- đây là part 2 cũng như là cái kết của #10. chiều tà. cho những ai đã quên thì chính là chap học đường ngược lên ngược xuống kia đó, có gì lướt lên đọc lại để lấy lại cảm giác nhe.
__________________________________

 __________________________________

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

.

Loảng xoảng!

"Bà thôi đi! Mỗi việc cỏn con như thế cũng làm quá lên."

"Việc cỏn con? Ông coi việc tay khoác tay với một con đàn bà khác sau lưng vợ là việc cỏn con hả!?"

"Tôi đã nói rồi, đó chỉ là đối tác làm ăn."

"Đối tác làm ăn nào mà thân thiết như thế? Đối tác trên giường thì có!"

Rầm!

Người đàn ông tức giận, đẩy ngã cái ghế bên cạnh, quát to.

"Bà đừng có được nước làm tới! Bên ngoài đã mệt rồi, về nhà cũng không yên với bà!"

"Này!! Ông đi đâu đó, đứng lại nói chuyện ra lẽ cho tôi! Này!"

Căn nhà phút chốc chìm vào im lặng sau tiếng đóng cửa mạnh bạo từ người đàn ông kia. Nhưng khoảng chừng vài giây sau, tiếng chửi rủa từ người phụ nữ vang lên. Bà vừa chửi vừa đập phá đồ đạc trong phòng, sau đó là tiếng nức nở đầy uất ức, bà đang khóc. Bà vừa khóc vừa dọn dẹp đống hỗn độn từ cuộc cãi vã lúc nãy. Dường như việc đập phá chính là sự kìm nén tất cả cảm xúc thật trong người bà.

Mà tất cả mọi chuyện đều được thu vào tầm mắt của cậu nhóc đang đứng nấp trên cầu thang, mặt cậu không cảm xúc dừng trên người người phụ nữ đang gục đầu kia một lát rồi xoay người bước vào phòng.

Chuyện cãi vã trong gia đình đối với những đứa trẻ con khác thì vô cùng đáng sợ, chúng sẽ khóc lóc không muốn cha mẹ mình như thế. Nhưng cậu nhóc chín tuổi này lại không tỏ vẻ gì, không phải là cậu không có cảm xúc. Mà là nó đã quá quen thuộc, đến mức cậu đã đoán được bố sẽ bỏ đi, mẹ sẽ tức giận và cậu không cần phải xen vào, vì nó không có tác dụng gì, ngược lại cậu còn bị vạ lây nữa.

Cậu leo lên giường, nằm xuống đắp chăn tới tận cổ. Trong căn phòng rộng lớn bao trùm trong bóng tối ấy, cậu lại cảm thấy cô đơn đến sợ. Dường như chiếc chăn dày cộm bao bọc xung quanh cũng không đủ để cậu cảm thấy ấm áp. Vì nó không lạnh ở bên ngoài, mà nó xuất phát từ trong tâm trí cậu.

8 7 9 3 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ