Cát Vi Nùng nghĩ Chaeyoung nói "Muốn đi dạo chỗ khác" là muốn đi tìm LaLisa.
Nhưng Chaeyoung không làm như nàng dự đoán mà đi thẳng lên tầng hai.
Đại sảnh tổ chức dạ hội có không gian hai tầng, trên tầng hai có một hành lang hình vòng cung, đứng trên đó có thể quan sát được toàn bộ hội trường.
Chaeyoung chống gậy, chậm rãi đi tới một bên lan can, nửa dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới.
Trong đám đông, Lisa chỉ là một điểm rất nhỏ.
Quá nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn lúc cô họp báo trên màn hình máy tính.
Cát Vi Nùng đứng ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Không đi tìm cô ấy ư?"Chaeyoung mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Cô không cảm thấy... tự nhiên bỏ đi, lại tự nhiên tìm về, là chuyện rất đáng ghét sao?"
"Một lần thì thôi, nhưng đây đã là lần thứ hai, sao tôi lại có thể tùy tiện đến gặp chị ấy..."
Cát Vi Nùng: "Nhưng không phải cô bị bệnh sao? Một người có bệnh tâm lý, đưa ra lựa chọn vốn không thể áp đặt chuẩn mực của người bình thường. Cô giải thích rõ ràng với La tổng, có lẽ cô ấy sẽ thông cảm."
Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng: "Vả lại một năm qua, cô rất nỗ lực vượt qua..."
Chaeyoung cong khóe môi, khe khẽ thở dài.
"A Nùng, không phải ai cũng bằng lòng ở một chỗ chờ tôi."Nàng đứng thẳng dậy, chống gậy rồi xoay người lại.
"Tôi cũng không thể cưỡng cầu bất cứ một ai thông cảm cho tôi.""Không ai có trách nhiệm phải thông cảm ai. Dù rằng chị ấy là người yêu tôi nhất trên đời, chị ấy cũng không có trách nhiệm đó."
Cát Vi Nùng mím môi.
Rõ ràng quá khứ năm đó, niềm tin duy nhất chống đỡ Chaeyoung vượt qua chính là LaLisa, ban đêm nàng mơ thấy ác mộng, cũng chỉ gọi mỗi tên cô.
Nhưng chân chính quay về, nàng lại không muốn sống muốn chết bám chặt Lisa, cưỡng cầu cô điều gì, hoặc là... dùng bệnh tật của mình như một nỗi khổ tâm trong lòng hòng cầu xin đối phương tha thứ.
Tình cảm của nàng ẩn nhẫn lại lý trí.
Tình yêu của người trưởng thành, chỉ có hai đặc điểm.
Ẩn nhẫn, lý trí.
Không khóc không nháo, dốc hết ôn nhu, cũng có thể tự lập khi cần thiết.
Chaeyoung bỏ đi được một đoạn, Cát Vi Nùng cũng theo sau, không lên tiếng khuyên can nữa.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, ở chỗ ngoặt có một người đột nhiên bước ra.Cát Vi Nùng thấy rõ người kia, chợt cau mày.
Thẩm Hoài Tinh diện một bộ đầm dạ hội màu đen đang từ từ đi đến gần.
Hôm nay nàng không đeo kính, chiếc đầm đơn giản đen tuyền, không có hoa văn, có vẻ hơi bức bối.
"Chaeyoung." Thẩm Hoài Tinh cản đường Chaeyoung, sắc mặt có chút tái nhợt: "Chaeyoung, đừng vội đi, nghe cô nói vài câu đã... Chúng ta không gặp nhau ròng rã một năm rồi, mấy ngày trước em quay về Ngạn Dương, vốn cô muốn đến nhà thăm em, nhưng em... không có ở nhà..."
Chaeyoung dừng lại, hai tay đỡ gậy chống, ngắt lời Thẩm Hoài Tinh:
"Thẩm Hoài Tinh, cô nên biết, em và cô đã không còn bất kỳ khả năng."
Thẩm Hoài Tinh nghe Chaeyoung không còn gọi mình là "Cô giáo" mà lại gọi thẳng tên họ, bỗng sửng sốt.
Chaeyoung: "Cô nên chủ động nói với ba em chuyện hủy bỏ hôn ước."
BẠN ĐANG ĐỌC
(LICHAENG) (BHTT) NĂM THÁNG KHÔNG TỪ BỎ
RomanceTác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu Thể loại: Bách hợp, trọng sinh, ngược, gương vỡ lại lành, HE. Tổng số chương: 125 chương Văn án: Tình cảm này không ngờ kết cục vẫn là chia tay. Chaeyoung không hiểu rõ tình cảm của mình, mà Lisa lại luân quá sâu. Hai người...