7

1.7K 23 0
                                    

Chương 7: Về nhà phải ngồi ngựa gỗ, hai núm vú bị kẹp, bị che mắt


Tô An mặc áo khoác của Hàn Hữu Minh, nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc.

Khóe mắt cậu còn mang theo một chút nước mắt tủi thân, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Hàn Hữu Minh chỉnh điều hòa tăng hai độ, gọi điện thoại bảo trợ lý đến hậu cần lấy chăn.

Tô An đã không ngủ cả đêm hôm qua, lúc này lại bị Hàn Hữu Minh chịch đến mệt mỏi, vì vậy ngủ rất say, thậm chí ngáy khò khò nho nhỏ.

Bên trong tai nghe của Hàn Hữu Minh vẫn còn vang lên tiếng ca.

Là giọng hát ngọt ngào mềm mại của Tô An, nhẹ nhàng mà hát chúc ngủ ngon.

Khóe miệng Hàn Hữu Minh không nhịn được mà tràn ra một chút ý cười xấu xa, nhưng hắn rất nhanh đã thu hồi lại, nhắn tin cho thư ký: “Bảo bộ phận nghệ sĩ và bộ phận truyền thông chuẩn bị một cuộc họp, tôi có một dự án khẩn cấp muốn giao cho bọn họ.”

Tô An ngủ một giấc đến tối, cậu mơ mơ màng màng té khỏi ghế sofa, mông đặt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi lại mờ mịt ngửa đầu nhìn xung quanh.

Cái mông vẫn còn hơi xót, mà dường như đã giảm sưng rồi, không có đau rát như ban đầu nữa.

Tô An xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên, đỏ mặt cúi đầu nhìn một phút, vẫn quyết định ngồi xổm xuống một cách khó khăn, nhặt áo khoác vest của Hàn Hữu Minh lên rồi quấn vào người mình.

Mùi vị trên thân thể người đàn ông này đều là mùi hormone, không hiểu sao mà mỗi lúc ngửi thấy đều sẽ làm cậu trở nên bối rối, thậm chí có chút mất tập trung.

Tô An lấy điện thoại di động ra, cậu hoảng sợ khi phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, ghi chú rằng “Chó săn lớn*”.

*Từ “chó săn” là 狼狗 (Láng gǒu) đồng âm với Lang Cấu là 琅彀 (Láng gòu), đây là biệt danh mà Tô An đặt cho Lang Cấu.

Tô An lo lắng gọi lại, nhưng mà đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng nói lạnh lẽo của một người phụ nữ, dùng giọng điệu không cảm xúc nói cho cậu rằng điện thoại của Lý Lang Cấu đã tắt máy.

Nước trong mắt Tô An “lách tách” rơi xuống.

Cậu có một linh cảm xấu.

Cơ hội hòa giải duy nhất của cậu và Lý Lang Cấu, đã bị bỏ lỡ vĩnh viễn.

Tô An để mông trần mà ngồi trên sàn nhà lạnh băng, cậu giống như một con thú nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy, co người lại thành một đoàn ngồi trong góc.

Đèn trong phòng làm việc đã tắt mất, máy điều hòa thổi gió vù vù mà không khí chỉ thấy lạnh một nửa.

Chỉ có ánh sáng lấp lóe trên màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt tinh xảo của Tô An.

Tô An nghẹn ngào nuốt nước mắt trở về, ngẩn người nhìn số điện thoại ấy.

Lần đầu tiên hai người họ trao đổi số điện thoại, Lý Lang Cấu đã cầm tay cậu, ấn từng nút từng nút trên điện thoại của cậu ra dãy số này, như là thi triển một ma thuật để phá vỡ sự ám muội cấm kị vậy.

[ ĐM - CAO H] TIỂU THẦN TƯỢNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ