Giấc mơ #21

264 31 2
                                        




Takemichi mệt mỏi nằm xuống giường, tâm trí cậu vô cùng bối rối. Cậu không ngờ Sanzu lại xuất hiên với cái biểu cảm như vậy.
Nhíu mày nhớ lại từng hành động chưa từng có của Sanzu, không ngừng đau đầu mà suy nghĩ, cậu bất giác tự lẩm bẩm trong đầu.

" Quên đi, quên đi..bon hắn chỉ diễn thôi. Mày quay trở về là vì gia đình và bạn bè mà..-"
" Hả ? Quên giề?"

Cô tiên bất ngờ xuất hiện, cậu bất ngờ tới nỗi giật mình nhảy ra phía sau..
"Bà tiên!?"

Cô tiên nghe thấy vậy mặt liền đổi sắc, miệng cười hiền dịu nhưng bàn tay đã chuẩn bị sẵn nắm đấm săn chắc, giống như có thể giáng cho cậu một cú bất kì lúc nào vậy.

" A..chị tiên"
" Haha!! Đúng vậy! "

Cô tiên hào hứng như 1 đứa con nít bay quanh phòng, bỗng cô dừng lại, tò mò hỏi:

"Mà nè..đừng tưởng ta không biết nha~ Nhà mi lẩm bẩm cái gì nãy giờ đó? Kể ta xem nàoo "

Cô tiên nhìn cậu với ánh mắt đầy tra hỏi, khuôn mặt hiện lên nét tò mò của mấy đứa nhóc 5 tuổi dễ thương, nhưng cô tiên này chẳng dễ thương chút nào, thâm tâm cậu nghĩ.

" Hmm..ta đã giúp cậu nói chuyện với họ qua giấc mơ còn gì, chi ít phải làm thỏa mãn cái tính tò mò của ta chứ?!"
" Thì..tôi khá là cảm thấy muộn phiền và bất ngờ, bởi lúc tôi nói chuyện với cậu ta thì không ngờ cậu ta lại đem ra cái biểu cảm như vậy"
" Biểu cảm gì ?"

Cậu lưỡng lự một lúc lâu, hai đốt ngón tay khẽ xoa quanh thái dương tỏ vể mệt mỏi nói:
" Tôi thấy hắn ta có hối hận..nhưng tôi nghĩ là diễn thôi, quá khứ bọn hắn đối xử với tôi kia cơ mà"
" Thôi thôi! Ta biết rồi, hãy quên muộn phiền đi nào ~ Trên đây cũng có nhiều trò vui lắm!"

Biết cậu đang cảm thấy bối rối, cô tiên nhanh chóng đánh hướng chủ đề, còn có ý tốt giúp cậu giải tỏa muộn phiền.

Trong nháy mắt, bỗng cậu đang ở trong căn phòng cô đơn thì chỉ với 1 cái búng tay, xung quanh đã trở thành khu vui chơi cực khủng!!

" Heh, là ta dịch chuyển mi đó, ta phải học phép này tận 50 năm!!"

Cô bay đến trước mặt cậu với ánh mắt mong đợi cậu thốt ra " Trời ơi! cô giỏi quá!"

---

Sau cái giấc mơ ấy, gã tỉnh dậy với cả cơ thể ướt đẫm mồ hồi, bầu không khí xung quanh ngột ngạt và đầy khó thở. Gã đứng phắt dậy, nhanh chóng mở cửa sổ ra với hy vọng điều đó sẽ giúp gã dễ chịu hơn.

Tia ánh nắng chói chang dần chiếu vào căn phòng, để lại cả một đường tia sáng dài trên sàn. Lúc này gã mới đứng trước gương nhìn lại chính mình, tồi tàn và xấu xí. Đó là hình ảnh của Sanzu bấy giờ, cả căn phòng lộn xộn và tăm tối, nó có thể nói rõ lên người chủ của nó bấy giờ như thế nào.

Nhìn tia ánh sáng kia phản chiếu lại trong gương, bàn tay y đưa đến khẽ chạm nhẹ nhưng lại xuyên qua, thậm chí còn khó để cảm nhận được hơi ấm ấy..

Tim y đau nhói, mặt trời nhỏ đã từng luôn lon ton theo sau bọn gã, giống như mỗi khi quay đầu lại hay bất kể phía trước, sẽ đều có ánh sáng. Mà giờ, nó chỉ còn lại là ký ức và nỗi đau..con đường phía trước của y đầy bóng tối, trở ngại vậy mà khi quay đầu lại chẳng còn thấy mặt trời ấy nữa.

| Alltake | Tàn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ