36

182 9 0
                                    

Edit: Bún Thịt Nướng

"Chơi cái gì?" Giọng Văn Trạch Lệ trầm hơn.

Thẩm Tuyền dựa vào cửa xe, ngập trong không khí toàn là mùi hương mang tính xâm lược của anh. Đầu gối cô cọ cọ lên phía trên, bàn tay nắm chặt tay cô của Văn Trạch Lệ căng ra.

Vẻ mặt Thẩm Tuyền rất bình thản: "Anh trả lời đi đã, có cho chơi không?"

Tai Văn Trạch Lệ ửng đỏ.

Xúc cảm kia rất rõ ràng.

Anh chìa tay xuống đẩy đầu gối cô ra, giọng nói trầm thấp: "Cho."

"Chơi với em đến cùng."

Thẩm Tuyền gật gật đầu.

"Được thôi."

Sau đó cô nghiêng về phía trước, kề sát bên tai anh: "Vậy anh đừng trốn đấy."

Văn Trạch Lệ hận không thể ấn người phụ nữ này lên tường, anh nghiêng đầu, ghé vào tai cô mà đáp: "Anh không trốn, loại chuyện này phải để đàn ông chủ động."

Thẩm Tuyền: "Cũng đâu có thấy anh chủ động đâu."

"Không phải anh vẫn còn là trai tân đấy chứ?"

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải."

Vài giây sau, anh nhéo eo Thẩm Tuyền, kéo cô vào trong lòng mình, ánh mắt nóng rực: "Em có kinh nghiệm phết nhỉ?"

Thẩm Tuyền: "Anh đoán xem?"

Vẻ mặt cô không thể hiện ra cảm xúc gì, thực sự thì Văn Trạch Lệ cũng không nhìn ra, anh lạnh lùng nhìn cô, từ lúc lên xe cho đến lúc xuống xe và giờ cho đến tận lúc này.

Quả thật mánh khóe trêu chọc đàn ông của người phụ nữ này rất đỉnh.

Nghĩ đến đây, quả thật anh không thể tin được Thẩm Tuyền thực ra lại thế này. Một người phụ nữ mạnh mẽ, lạnh lùng lại biết trêu ghẹo đàn ông, hơn nữa còn có mánh khoé cao siêu như thế.

Văn Trạch Lệ nghĩ thế, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung dữ.

Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn anh: "Anh làm sao vậy?"

Văn Trạch Lệ kéo tay cô, kéo cô áp sát vào mình: "Tối nay đi với anh."

Anh muốn xem xem, cô tán trai có thể tán tới mức nào.

Thẩm Tuyền không trả lời, cô nhìn người đàn ông trước mặt.

Đi cùng anh, vậy chắc chắn không phải chỉ đơn giản là qua đêm.

Hồi trước, Thẩm Tuyền chẳng tơ tưởng gì đến tình yêu, cô cũng chẳng mong đợi yêu đương gì lắm. Chỉ có một lần duy nhất, buổi sáng hôm đó vội vội vàng vàng về biệt thự, nhìn thấy biệt thự hiu quạnh, không gặp được người ấy. Bố cô chỉ ra mấy lần, cô không thấy xấu hổ gì khi bị bố điểm mặt gọi tên, chỉ là kịp thời ngăn lại sự mất mát.

Mà lúc này.

Đi hay là không đi.

Bỗng nhiên cô khẽ cười.

Có phải là cô không chơi nổi đâu.

Thẩm Tuyền: "Đi thì đi."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, sườn mặt căng ra.

Hậu Ái - Bán Tiệt Bạch TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ