5.

346 14 1
                                        

Một nồi lẩu to được mang lên, mà chỉ mình Chính Quốc ăn thôi. Anh căn bản không muốn chia cho cậu.

Thái Hanh cũng không có đói bụng hay thèm ăn. Cậu đang bận đem đồ của anh xếp vào tủ.

"Cậu để đó đi, tôi tự làm được"

Chính Quốc còn chưa nhai hết thức ăn trong miệng mà nói chuyện với Thái Hanh, cái má trái của anh cứ phồng phồng lên trông rất đáng yêu.

"Anh cứ ăn đi, để em làm cho"

Thái Hanh thấy rất vui khi được giúp Chính Quốc, đối với cậu đây cũng là một loại hạnh phúc. Ôm được anh về đây chính là thành tựu lớn nhất đời cậu rồi.

"Cậu có biết cái áo cậu đang cầm là được treo ở vị trí thứ mấy không? Còn cái quần kia nữa, có biết không mà đòi làm hả?"

Thái Hanh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Chính Quốc. Cậu đang tự hỏi anh nói vậy chẳng lẽ nào là treo đồ theo thứ tự sao?

"Nhìn cái gì? Cái áo cậu đang cầm là phải treo ở hàng thứ tư, còn cái quần đó là treo đầu tiên đó"

Chính Quốc vừa nói vừa cho đũa chỉ chỉ, Thái Hanh tự dưng thấy đổ cả mồ hôi hạt, đứng lặng yên nhìn anh.

Chính Quốc cũng biết việc trên rất khó, ngoài anh ra thì ai có thể nhớ cái nào treo vào chỗ nào? Anh không trách Thái Hanh gì hết, còn bảo cậu đừng ép bản thân làm chuyện mình không biết.

"Tôi nói cậu để đó đi, một lát tôi làm, chứ cậu mà treo thì tôi sẽ ngồi đây nói đến khàn cuống họng mất"

Chính Quốc thấy không ổn rồi, Thái Hanh thì không biết cái nào treo trước, cái nào treo sau, đụng một chút là hỏi thì sẽ mệt lắm. Vì vậy anh tự thân làm vẫn tốt hơn, vả lại anh chẳng thích ai động vào đồ của mình.

"Đành chịu vậy"

Cái này Thái Hanh bất lực thật sự, không giúp được Chính Quốc nên nhìn cậu khá chán nản. Cậu quay sang lấy những vật trang trí nhỏ từ trong vali khác ra đặt lên bàn, đem những thứ có sẵn trong phòng bỏ bớt đi, để đem đồ của anh trưng lên.

Những món cậu cực kỳ thích mới giữ lại, còn những thứ khác đa phần đều bỏ đi. Vì đồ của Chính Quốc nhiều lắm...cậu mà không cắn răng đem dẹp thì những món nho nhỏ này của anh phải chứa ở đâu đây?

Giờ đã nói yêu Chính Quốc thì anh là trên hết, sở thích của anh, đồ của anh thì cậu phải tôn trọng, phải nâng niu giữ gìn. Chung quy, cái gì liên quan đến anh đều phải đặt lên hàng đầu.

Chính Quốc vừa ăn vừa nhìn Thái Hanh hết sắp rồi lại xếp, đến mấy bức tranh giá bạc tỷ cũng gỡ xuống treo tranh từ bên nhà anh đem qua.

Thái Hanh muốn cho Chính Quốc cảm thấy đây là nhà của anh, phòng ốc đều giống nên mới làm như thế. Cứ cho là chẳng thể y như 100%, mà chí ít cũng không cho anh mang cảm giác lạnh lẽo, đơn độc, và khó chịu khi sống lạ chỗ.

"Anh sao vậy?"

Nhìn mặt Chính Quốc cứ nhăn nhăn, tay bấu chặt bụng thì Thái Hanh gác chuyện thu xếp qua một bên, đi nhanh lại hỏi thăm anh.

Vkook ver - Voler Son MariNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ