9

1K 31 0
                                    

Từ lúc gần tối gió bắt đầu thổi, không lâu sau, bầu trời xám xịt, bắt đầu mưa phùn. Thị trấn nhỏ ở vùng sông nước bị bao phủ trong màn sương mù mờ ảo, giống như một bức tranh sơn thủy.

Mười giờ tối. 

Những giọt mưa lớn như hạt đậu đập vào cửa sổ xe, đèn pha màu vàng đậm ở trước chiếu sáng trong đêm tối, một chiếc xe bán tải cũ với những vết loang lổ đậu ổn định trước sân nhỏ.

Trong sân không lớn, nhưng đủ khoảng trống, vừa đủ để vừa một chiếc xe bán tải lớn.

Vài giây sau, cánh cửa bên ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đậm nhảy ra khỏi xe.

Thân hình anh cao to hùng vĩ, có hơi thở ngỗ ngược cùng với cảm giác mạnh mẽ tương tự như một chiếc xe bán tải, hút một hơi đến phần cuối của điếu thuốc thành một làn khói trong miệng rồi ném vào vũng nước nhỏ đầy nước mưa.

Ngụy Đông không che ô, nên mới đi vài bước, quần áo đã ướt hơn phân nửa.

Phòng khách im lặng, không bật đèn, đưa tay lên không thể thấy năm ngón tay, chỉ có ánh sáng từ trong sân ở bên cạnh chiếu vào thông qua cửa sổ.

Anh đã quen với sự im lặng, đã quen với sự cô đơn một mình.

Kể từ sau khi bà nội qua đời, trong căn nhà này chỉ có một mình anh ở. Hầu hết thời gian anh đều ở trong cửa tiệm, thỉnh thoảng sẽ trở về để nấu một bữa ăn, sẽ gọi bà nội ăn cơm giống như trước đây. Mặc dù không có ai trả lời lại, nhưng cảm giác ấm áp đó đã luôn đi theo anh, không bao giờ rời đi.

Công ty vận chuyển của Mục Châu đang trong giai đoạn tăng trưởng, mỗi cuối tuần đều bận đến tối tăm mặt mũi. Anh là một trong những cổ đông đã đầu tư tiền bạc, đi giúp đỡ là chuyện hiển nhiên, chỉ không nghĩ rằng mọi thứ được giải quyết rất thuận lợi, sớm hơn một ngày so với thời gian ban đầu.

Trong tủ lạnh nhét đầy bia, anh thuận tay vớt lấy hai chai, cắn nắp chai rồi nốc vài hơi, lúc quay người, cũng không chú ý đến trái cây tươi được đặt trên bàn.

Ngụy Đông có tật xấu là nghiện rượu, năm đó sau khi bị thương, anh xuất ngũ trở về bị mất ngủ cả đêm, cuộc sống trôi qua vô tri vô giác, mê man trong một khoảng thời gian rất dài.

Cuối cùng thím Trương dẫn theo cậu nhóc Tề Tề xông vào nhà anh. Bên ngoài căn nhà trời lạnh giá, bà ấy trở tay đổ một thùng nước lạnh khiến người ta lạnh thấu tim.

Anh say rượu còn chưa tỉnh, thím Trương tức giận đổ thêm hai thùng nữa.

Ghế sofa da mềm giống như một miếng bọt biển bị ngâm trong nước, cả người anh bị ngâm trong nước, cho dù cơ thể có bằng sắt thì cũng bị bệnh nặng.

Sau khi bị bệnh, bộ não dần dần tỉnh táo, người cũng dần dần trở lại nề nếp.

'Bang bang.'

Trên lầu truyền đến tiếng động nhỏ, giống như tiếng đồ vật va chạm với nhau.

Ngụy Đông đang ngồi nghiêng trên sofa uống rượu thì sắc mặt thay đổi, anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt hai chai rượu rỗng lên bàn trà nhỏ, đôi mắt đen láy ẩn giấu trong màu mực lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhạy bén.

Hoa Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ