12

1K 32 1
                                    

Nếu là Hạ Chi Nam của trước kia thì đây là chuyện không thể.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói trêu tức của người đàn ông truyền đến, cô giật mình tỉnh táo lại, ánh mắt lần đến nơi giọng nói truyền đi, đúng lúc chạm với con ngươi đen nhánh của người đàn ông.

Hơi thở dồn dập, trái tim đập loạn, cô giả vờ nhìn ra chỗ khác như không có chuyện gì.

Ngụy Đông hít nốt mấy cái cuối cùng rồi lập tức đứng dậy, dáng vẻ lạnh nhạt lướt qua người cô đi lên lầu, không có ý định chào hỏi cô.

Ánh mắt anh hơi kỳ lạ, không phải lạnh lùng nhưng hoàn toàn khác với người đàn ông uống rượu ngày hôm qua. Tối quá anh như một tên côn đồ thô bỉ, bây giờ lại mang vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo không cho người ta đến gần.

Người đàn ông kỳ lạ.

Cô thầm rủa.

"Chị Hạ."

Mười phút sau, một cậu bé đầu tròn mập mạp từ ngoài phòng chạy vào.

Hai ngày nay, cô và cậu chơi thân vô cùng, chiều qua còn đi đón cậu tan học với thím Trương. Trên đường về, cô mua cho cậu bé mấy quả xoài, cậu ăn đến miệng dính tùm lum, thím Trương mắng cậu đến khi về nhà còn cậu bé chỉ mỉm cười, không ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu bé.

"Sao em đến sớm thế?"

"Chú Đông nói sẽ nấu mì cho em ăn."

Hạ Chi Nam nghe thế thì nhìn về phía cầu thang không có một bóng người. Cô không ngờ, gian thương còn biết nấu ăn à?

Bàn tay nhỏ của bé mập kéo áo choàng của cô, tò mò hỏi: "Chị thích ăn mì không?"

"Cũng thích."

Cô ăn kiêng rất có kỷ luật, buổi sáng uống một cốc cà phê đen là đủ, cô thuộc kiểu người ăn rau, buổi tối gần như không ăn tinh bột.

Nina đã nghiêm túc chỉ trích thói quen ăn uống không lành mạnh của cô không chỉ một lần, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, cô đã quen với chế độ ăn thanh đạm, chỉ có mỗi món khoái khẩu duy nhất là đồ ngọt. Đương nhiên bản thân tự tay làm là ngon nhất, không chấp nhận bất kỳ ý kiến phản bác nào.

Chỉ tiếc là mấy ngày nay cô chỉ quanh quẩn trong trấn nhỏ. Đừng nói là cửa hàng đồ ngọt, ngay cả cửa hàng giống tiệm bánh mì ngọt cũng không có.

"Chị, em lén kể cho chị nghe nè. Chú Đông làm mì thịt bò ngon lắm luôn á, người bình thường không có phước ăn đâu."

"Vậy à?"

Cô khẽ mỉm cười, không nói là không tin.

Cậu bé gật đầu lia lịa, xoay người chạy vào bếp, lôi một cục đá lạnh ngắt ra, thành thục bẻ thành hai nửa, đưa cho Hạ Chi Nam một nửa.

"Sữa chua đông lạnh ngon nhất, chị thử đi."

Cô cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu bé, cười nói: "Xin lỗi, sáng chị không ăn đồ lạnh."

Bé mập nheo mắt, bị người ta từ chối nên hơi buồn bực, yếu đuối thu về.

Đột nhiên, một cánh tay dài khỏe mạnh vươn ra từ phía sau người phụ nữ, với lấy thứ Tề Kỳ đang cầm. Hình như anh vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm bạc hà xộc vào mũi, hơi thở nam tính mạnh mẽ lập tức bao trùm cô.

Hoa Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ