7

1.1K 27 0
                                    

Tiếng còi của xe cảnh sát khiến cho lòng người phấn khởi, nổ một đóa pháo hoa rực rỡ vào ban đêm.

Bên trong và bên ngoài 'khách sạn Vân Lai' đầy ắp người, đông đúc đến mức nước chảy không lọt, một nửa cư dân của trấn nhỏ cũng chạy đến hóng chuyện.

Trong lúc Trương Oánh Hương ngủ say bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức, tùy ý khoác áo khoác đi ra ngoài, tiện thể giữ nhóc mập đang muốn ra ngoài hóng chuyện lại, khuyên ngăn mãi thì mới xua tan được lòng hiếu kỳ của cậu bé, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.

Diện tích của trấn Đồng Diêu không lớn, bình thường những người lui tới đều là hàng xóm láng giềng quen thuộc, hầu như chưa bao giờ có chuyện nửa đêm đi ra ngoài.

Bà ấy theo động tĩnh tìm được đến khách sạn Vân Lai, người còn chưa vào đến nhà mà đã nghe mấy người bên ngoài nhà mặt mày hớn hở thảo luận.

"Bên trong xảy ra chuyện gì đấy?"

Người phụ nữ trung niên nhỏ giọng trả lời: "Nghe nói là có người báo cảnh sát, trong khách sạn có camera."

"Người xứ khác đến phiền quá, chuyện có chút xíu cũng báo cảnh sát, hơn nửa đêm rồi không để cho người ta ngủ à?"

Người đang nói chuyện là người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ lấp lánh trễ ngực, tuy nói là nửa đêm nhưng lại trang điểm hoàn chỉnh, phấn mắt màu xanh da trời mơ hồ toát lên vẻ dung tục quê mùa.

Người phụ nữ bên cạnh bà ta cao giọng hùa theo: "Đúng đó, tôi thấy người phụ nữ đó không phải làm công việc đàng hoàng gì đâu, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn suốt ngày mặc sườn xám rêu rao khắp phố. Bà không biết đâu, mắt của mấy người đàn ông ở trấn trên lúc nào cũng dán hết cả vào cô ta."

"Theo tôi thấy, cô ta chính là con hồ ly tinh thích quyến rũ đàn ông, đừng nhìn trong sáng thế mà lầm, lòng dạ đen tối lắm."

Thím Trương thấy không vừa mắt, bà vốn không thích người phụ nữ này, nói chuyện kỳ cục đến lạ lùng: "Tôi nói chứ cô con dâu của thầy Lâm, bình thường cô mặc toàn mấy loại vải rách, che như không che, người đàn ông nào đi qua mà không rơi cả con ngươi ra, còn không biết xấu hổ mà nói người khác."

Người phụ nữ đó tức đến nỗi mức gò má nóng lên, nhìn những người đàn ông già không có ý tốt xung quanh, hai cánh tay trống rỗng che kín nơi trần trụi trước ngực.

"Cái miệng này nằm trên người tôi, tôi thích nói gì thì nói, liên quan gì đến bà?"

Thái độ của cô ta ngạo mạn, nâng cái cằm gọt nhọn lên, trong miệng nói lảm nhảm: "Xui xẻo thật, sao mà ở đâu cũng có bà thế."

Dứt lời, người phụ nữ kéo người bạn bên cạnh nhanh chóng rời đi, thím Trương nhìn cô gái nói năng tùy tiện đó biến mất trong bóng đêm, khẽ mắng một tiếng: "Hừ, hồ ly tinh."

Ba viên cảnh sát đang đứng trước sảnh của khách sạn tra hỏi.

Nhân viên khách sạn bị bắt là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, thân hình gầy gò, đeo kính gọng đen, cằm gồ ghề đầy vết đậu mùa.

Hoa Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ