Trí Tú tới tìm Thái Anh và Thủy để bàn giao công việc và dặn dò đôi chút. Dù sao lần này hai người cốt cáng bỏ đi. Chị cũng rất lo lắng nhưng chị càng lo lắng cho Trân Ni hơn. Chị muốn giúp em ấy được giải toả tâm trạng.
Trí Tú, Thái Anh và Thủy rất lo lắng mợ Hai và mợ Tư sẽ làm khùng làm điên. Vì việc Trân Ni và Trí Tú đều vắng mặt giống như một bữa tiệc ngon với họ vậy. Họ đã không lợi dụng được cậu Tư rồi thì chỉ có cơ hội hiếm hoi là Trân Ni và Trí Tú đi vắng để họ ra tay.
Thái Anh nhìn Trí Tú với ánh mắt chắc chắn rồi nói.
- Vì Trân Ni chúng em sẽ cố gắng làm tốt việc ở nhà, còn việc an ủi Trân Ni thì phải nhờ vào chị.
- Ừ, chị cũng sẽ dùng tình yêu của mình để giúp em ấy vượt qua cú sốc này.
Mọi người nhìn nhau mỉm cười thể hiện sự động viên và tin tưởng dành cho nhau. Trân Ni đã vì họ mà làm rất nhiều việc. Lần này họ nguyện dốc hết sức để giúp cô.
Trong đêm hôm đó, trong phủ truyền tin Trân Ni bị bệnh truyền nhiễm, Trí Tú là người ở gần chăm sóc nên phải đưa hai người đi cách ly. Một chiếc xe ngựa được chuyển đến để đón hai người đi. Trân Ni cải trang thành nam nhân, cố tình trang điểm để bản thân già hơn, đi cùng với Trí Tú. Hai người nhìn như một cặp vợ chồng vậy.
Họ đi tới tờ mờ sáng thì dừng lại ở một nhà trọ đã được đặt phòng trước. Trân Ni nắm tay Trí Tú hiên ngang bước vào trong. Chiếc xe ngựa âm thầm rời đi.
Trong căn phòng không quá rộng rãi nhưng rất sạch sẽ và đầy đủ. Trân Ni dắt Trí Tú vào trong, nắm tay chị kéo lên trên giường, nằm bên cạnh nhau, hai bàn tay đan lấy nhau.
- Mình nắm tay nhau ngủ nha. Hôm nay vất vả quá rồi.
- Ừm...
Hai người nhìn nhau nở nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười mang theo sự bình yên và hạnh phúc. Những ngón tay đan xen vào nhau. Họ cùng ngủ một giấc ngủ thật ngon, mang theo cảm giác an toàn, ấm áp từ đối phương.
Buổi sáng với những tia nắng nhẹ chiếu vào trong phòng làm người nào đó đang ngủ ngon bỗng bị chói mắt. Nơi bàn tay vẫn đang được một bàn tay nào đó nắm lấy thật chặt. Trí Tú khẽ mở mắt nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, nhắm đôi mắt ngủ như một thiên thần. Mái tóc đang xoã ra, vài sợi tóc mái vương trên khuôn mặt. Trí Tú dùng bàn tay còn lại khẽ vén mái tóc kia lên. Thì bàn tay còn lại của người kia cũng nắm lấy bàn tay đang đi dạo trên khuôn mặt của họ. Cô gái khẽ mở mắt ra nhìn nàng.
- Không ngủ nữa sao?
- Sáng lắm rồi, dậy đi thôi cô gái.
- Gọi vậy người ta không dậy đâu.
- Thế phải gọi làm sao đây.
- Gọi phu quân đi. Phu quân dậy đưa nàng đi chơi.
Trí Tú ngượng ngùng nhìn Trân Ni, gương mặt bỗng đỏ bừng lên. Cô nhìn chị vậy thì hết mực cưng chiều. Ánh mắt khao khát chờ đợi câu nói của nàng. Trí Tú chả thể nào mà từ chối nổi ánh mắt kia. Bèn cất tiếng gọi.
- Phu quân của ta, dậy đi thôi.
Trân Ni nhéo đôi má ửng hồng kia của nàng. Nhẹ nhàng nói.
- Ngoan, dậy thôi nào.
Hai người vẫn nắm chặt đôi tay nhau, cùng nhau bước xuống khỏi cái giường kia.
Sau khi ăn sáng xong, Trân Ni cải trang thành nam nhân dắt Trí Tú đi ra ngoài. Trí Tú rất bất ngờ khi Trân Ni dắt ra hai con ngựa. Cô cười nói với nàng.
- Mỗi người một con đi lên trên khu rừng kia, chúng ta sẽ đi chung nha.
Trí Tú gật đầu cười dịu dàng với cô. Trong cái cơn gió nhẹ thoảng qua, cùng với ánh nắng dịu dàng không quá gay gắt của tiết trời đầu xuân. Không khí ở trong miền Nam không quá lạnh cũng không quá nắng, nó ôn hoà như tình yêu của hai người vậy. Trên đoạn đường ít người qua lại, họ ngồi cưỡi hai con ngựa đi từ từ, nắm tay nhau hát hò những lời yêu thương.
Lên tới một ngọn đồi rộng mênh mông. Trân Ni dừng lại buộc chú ngựa của mình bên dưới. Cô qua bên con ngựa của Trí Tú cùng ngồi lên. Bàn tay vòng qua ôm lấy eo nàng, họ thong thả đi khắp ngọn đồi ngao du, cùng nhau ngồi xuống một gốc cây nghỉ mệt, dưới bóng râm của những tán lá xum xuê, hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Trân Ni ngồi kết một chiếc nhẫn cỏ. Cô cầm lấy bàn tay của Trí Tú, luồn chiếc nhẫn vào ngón tay kế út của nàng khiến Trí Tú bất ngờ.
- Làm vợ em nhé. Em yêu chị, cả đời này yêu chị, bên chị, không rời xa chị. Em thề sẽ bên chị đến khi nào chị chán em, bỏ em thì em mới đi.
Trí Tú xúc động trước lời cầu hôn của Trân Ni, cô gái ngốc này còn sợ nàng rời xa cô, nàng yêu cô, rất yêu, làm sao nàng có thể chán cô được chứ. Trân Ni vừa trẻ, vừa đẹp, vừa thông minh. Nàng đã già còn có hai đứa con nữa. Trân Ni không chê nàng thì thôi, tại sao nàng lại chán Trân Ni được. Yêu nàng, Trân Ni đã phải chịu thiệt rồi.
- Đừng nói bậy, chị sẽ ở bên em mà.
Trí Tú nâng niu chiếc nhẫn mà Trân Ni đeo cho nàng, chắc chắn nàng sẽ dùng chiếc hộp quý nhất của mình để cất giữ nó như một vật linh thiêng minh chứng cho tình yêu của hai người.
- Chị có đồng ý làm vợ em không?
Trân Ni hỏi lại một lần nữa. Cô biết tình yêu này chả thể nào công khai được, cô chỉ có thể nhờ trời đất chứng giám cho hai người. Cô mong chờ một cái gật đầu, một lời hứa từ nàng để cuộc đời này cô có cái để cố gắng, có động lực để tiếp tục đấu tranh cho tình yêu.
Trí Tú cũng kết một chiếc nhẫn cỏ trao cho Trân Ni. Nhỏ nhẹ bên tai cô.
- Chị trao cuộc đời còn lại của mình cho em.
Trân Ni cười hạnh phúc, cô xoay người lại vòng tay ôm Trí Tú. Đôi môi lướt nhẹ trên khuôn mặt chị, tìm đến bờ môi mềm mại, ngọt ngào như viên kẹo của Trí Tú mà nhấm nháp. Họ cùng nhau tận hưởng giây phút hạnh phúc với những cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua.
Trên ngọn đồi cao chót vót. Trí Tú vòng tay ôm lấy nàng từ đằng sau, chị dựa vào người cô như một bức tường thành vững chắc có thể để cho nàng yên tâm cả cuộc đời. Hai người cùng đứng ngắm phong cảnh bên dưới. Những ngôi nhà nho nhỏ, những dòng người tấp nập đang phải bon chen mưu sinh với cuộc sống cơm áo gạo tiền. Ngay lúc này họ ở đây để hưởng thụ thế giới của riêng họ vì bản thân họ đều biết. Không bao lâu nữa, họ sẽ phải về lại với ngôi nhà đầy bon chen, mưu tính và tranh đấu kia.
_______________________________________
Hoàn thành lời hứa cho mấy bà rồi nha 😜
![](https://img.wattpad.com/cover/347199435-288-k809692.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỂ EM THAY CHỒNG CHĂM SÓC CHỊ
Historische RomaneBạn đang đọc truyện Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị của tác giả Alone star. Chuyện có rất nhiều yếu tố 18+ giữa nữ +nữ ,Nam +nữ mọi người căng nhắc trước khi đọc