Chương 29:Đoàn Kết

459 40 0
                                    

Ông ta bị Trân Ni nói thế thì xầm mặt lại.

- Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra.

- Được, vậy tôi nói thẳng luôn. Tôi biết cậu Tư sẽ không dễ gì để mợ Năm đẻ ra đứa con kia. Với địa vị và danh dự, cậu ta sẽ không để bản thân có một đứa con tật nguyền vì ảnh hưởng của người mẹ hút cần sa. Nói xem, mợ ấy có thể sống được bao lâu nữa. Tất cả những toa thuốc ông kê cho các vị phu nhân của quan lớn để hãm hại nhau, còn cả các phi tần trong cung nữa đều nằm trong tay tôi. Mau thật thà nói, bằng không, tôi sẽ tác động để họ tìm ông. Ông nghĩ ông, con cái ông, gia đình ông sẽ sống nổi sao.

- Cô được lắm. Tôi sẽ nói cho cô biết. Khi thai nhi được 6 tháng, sẽ bị chết lưu, và với sức khoẻ của cô ta hiện giờ, thì khi lấy đứa bé ra ngoài xong cô ta cũng khó sống, hoặc có may mắn sống sót thì cũng phải chịu đau đớn không bằng chết.

- Khốn nạn. Một lũ súc vật.

Trân Ni tùm lấy cổ áo của ông ta, trợn mắt lên chửi hắn. Hắn nhẹ nhàng kéo tay cô ra, vừa phủi tay vừa nói.

- Tại cô ta khăng khăng đòi mang thai, làm ỏng làm ẹo. Hắn không gϊếŧ chết ngay được, sợ bị mang tiếng, bị nghi ngờ nên dùng cách này.

- Có cách nào cứu vãn không?

- Thai mới gần ba tháng, có thể uống thuốc ra thai, bồi bổ cơ thể. Nhưng vẫn phải để cô ấy dùng cần sa mới giảm được sự đau đớn trong người cô ấy. Vì cô ấy có lâu lắm cũng chỉ sống được một năm nữa thôi. Vô phương cứu chữa.

- Đưa toa thuốc của chị ấy đây.

Trân Ni cầm toa thuốc của mợ Năm đến chỗ chú Nam. Chú nhìn rồi nói với cô.

- Ông ta nói không sai.

Trân Ni day dứt suy nghĩ, cuối cùng cũng phải thực hiện cái việc mà cô không muốn nhưng không còn cách lựa chọn nào nữa. Cô biết mợ Năm sẽ rất đau lòng nếu biết sự thật. Nhưng dù sao ông trời vẫn còn thương hại mà bố thí cho chị một chút ân huệ. Hai đứa em còn sống của chị sẽ là niềm động viên để chị ấy vượt qua. Cái thai càng lớn thì tính mạng của chị càng nguy hiểm. Trong chuyện này cô thật không muốn phiền tới Như, nhưng thật sự không có sự giúp đỡ của chị thì rất khó giải quyết.

Có một thứ gọi là thần giao cách cảm giữa hai người. Một tuần sau có công điện gọi cậu Tư lên kinh thành gấp, còn Trí Tú thì hoàn toàn hồi phục sức khoẻ nên trở về nhà. Việc con Bưởi mất tích vẫn đang giấu cậu Tư, vì lúc này mọi người vẫn nghĩ mợ Ba với nó vẫn đang ở trên nhà thờ. Cậu và mọi người không ghé qua nên chưa biết sự vắng mặt của nó.

Hôm cậu Tư lên kinh thành cũng là ngày mợ Ba hết tháng ăn chay. Cậu đi rồi. Bốn người họ mới ngồi họp lại với nhau. Ba người chăm chú lắng nghe việc của mợ Năm. Và kế hoạch của Trân Ni. Mợ Ba nhìn Lệ Sa tỏ vẻ không nỡ nhưng Lệ Sa đáp trả bằng cái nhìn trấn an. Mợ Ba cảm kích vô cùng.

Còn mợ Cả thì lôi hết toàn bộ tài sản tích cóp bấy lâu nay đưa ra cho Trân Ni, nhìn cũng xót lắm nhưng thôi đành một lần tin tưởng hai đứa con nít vậy, không biết có làm nên trò trống gì không nữa.

Còn vẫn đề nan giải nhất là mợ Năm. Trân Ni mạnh dạn nhờ Trí Tú tìm cách đưa thầy Nam và hai đứa nhỏ vào để mợ ấy có chỗ dựa dẫm lúc này.

Hôm nay mợ Cả kêu mợ Hai, mợ Ba, mợ Tư cùng toàn bộ người làm đến để họp phân công lại việc nhà. Mợ Năm đang mệt nên cho phép không tới, còn mợ Sáu nhiều việc nên cũng không cần có mặt.Trân Ni mang đến một tô canh đặt trước mặt mợ Năm. Thầy Nam cũng ở bên ngoài chờ cô gọi. Cô dẫn hai đứa em đến trước mặt mợ. Mợ Năm hoảng hốt chạy lại ôm lấy hai đứa em. Một cuộc đoàn tụ đầy nước mắt. Trân Ni không kìm được sự xúc động nên lặng lẽ đi ra ngoài để cho họ có không gian riêng. Mợ Năm hạnh phúc vô cùng khi thấy hai em mình bằng da bằng thịt chứ không phải là trong mơ nữa. Mợ có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nước mắt cứ rơi lã chã, định cất giọng lên thì lại xúc động không nói lên lời. Phải một lúc lâu sau họ mới bình tĩnh được. Con bé Lan mới kêu mợ Năm bình tĩnh để nó kể về nguyên nhân nhà nó bị cháy năm đấy.

Phía bên ngoài Trân Ni hỏi thầy Nam.

- Chú có chắc chắn là an toàn cho chị ấy không?

- Sau khi cô ấy uống thuốc xong, chú sẽ cho người vào để cầm máu ngay, con cho người sắc thuốc trước cho cô ấy uống càng sớm càng tốt. Để giảm đau đớn cho cô ấy.

- Chỗ ở của chị em mợ ấy chuẩn bị cả rồi chứ.

- Rồi. Chỉ phụ thuộc vào khả năng diễn xuất của các người thôi. Thuốc của Lệ Sa chú cũng đưa cho nó. Nhớ là càng nhanh thì độ an toàn càng cao.

- Con biết rồi.

Phía mợ Cả. Sau khi phân công việc cho người làm. Đảm bảo kéo dài thời gian để Trân Ni đưa người lạ vào trong phủ không bị ai phát hiện. Mợ Cả gọi mợ Hai và mợ Tư vào trong phòng. Hai người họ cũng hơi lo lắng, vì trước giờ rất ít khi mợ Cả gọi họ tới để nói chuyện riêng như vậy. Trí Tú nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.

- Con Bưởi bên phía mợ Ba mất tích rồi.

Hai người thấy tự nhiên mợ Cả nói đến chuyện con Bưởi thì tim đập chân run. Mợ Hai vẫn cố giữ bình tĩnh.nóii

- Cái này chị phải nói với mợ Ba chứ sao lại nói với em.

- Đừng có ở đây giả bộ. Việc nó nghe theo lời xúi giục của các người hãm hại mợ chủ của nó tôi đã biết hết rồi.

- Nó nói láo, chị à, nó đổ oan cho em. Chị đừng tin nó.

- Các người kêu oan với cậu Tư chưa chắc cậu đã tin, huống gì nói với tôi.

Hai người họ sắc mặt từ trắng chuyển qua đỏ, rồi chuyển qua xanh, cố vớt vát một chút.

- Em không làm mà chị.

- Làm hay không chỉ cần điều tra là biết. Nó là do tôi thả đi đấy. Nếu bắt nhốt nó lại để khai với cậu Tư thì các người nghĩ là cậu sẽ tha cho các người sao. Đứa con của mợ Ba cậu Tư rất là trông mong, các người nghĩ nếu cậu biết có người hãm hại mẹ con mợ ấy thì cậu sẽ thế nào. Giờ con Bưởi đang ở chỗ không ai tìm được, nếu muốn tôi có thể cho nó ra làm chứng bất cứ lúc nào.

Hai người sợ hãi, quỳ xuống chân mợ Cả.

- Chị ơi, xin chị tha cho bọn em. Chúng em còn con nhỏ, dù sao nó cũng chung dòng máu với cô hai, cậu ba của chị. Chị à, cứu em đi, em nguyện làm trâu làm ngựa cho chị.

Trí Tú nhìn họ cười nhếch mép, nụ cười lướt qua thôi cũng đủ để họ khϊếp vía.

______________________________________

ĐỂ EM THAY CHỒNG CHĂM SÓC CHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ