Chương 67:Mười năm của Trân Ni (2)

343 27 0
                                    


Nắm lấy bàn tay của Trí Tú, ôm chặt lấy nàng, ánh mắt đầy yêu thương ngắm nhìn nàng già đi theo năm tháng, vì buồn, vì lo, vì chờ đợi mình. Trân Ni cảm thấy có lỗi vì đã để nàng đợi mình quá lâu. Nhưng biết làm sao được, cô cũng là con người, cuộc đời đôi khi vẫn phải đứng giữa những sự lựa chọn, và bắt buộc phải lựa chọn phương án nào tốt nhất cho nàng và cô.

Cô nợ công chúa và lão bà một ân tình. Cô cần phải trả ,để trả ân tình đó, cô phải vào trong cung. Mà trong cung không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra. Người mà cô tiếp cận là những người có quyền lực lớn nhất. Tính mạng của cô có lẽ cũng khó giữ được.

Cô trở thành một người quân sư giỏi cho công chúa và Hoàng Quý Phi. Cô từng bước cùng họ giúp đỡ thái tử lên ngôi Vua. Hoàng Quý Phi trở thành Thái Hậu, công chúa trở thành Quý Phi. Lão bà và Vua có một sợ dây liên kết là tình mẫu tử, tuy nhà Vua không biết điều đó nhưng lại luôn có một sự ưu ái đặc biệt đến bà. Cô vừa là người thân cận của Thái Hậu và Quý Phi, vừa thân thiết với lão bà điều này vô tình khiến cô trở thành người mà nhà Vua để mắt tới.

Có lẽ cha của Trí Tú đã sai khi lựa chọn theo Hoàng Hậu. Cô nhận ra cậu Tư vẫn là người sáng suốt,vị Vua hiện tại quả là một người tài đức vẹn toàn. Vì vậy Trân Ni đã đánh cược thêm một lần nữa.

Ngày cô được Vua gọi đến thị tẩm. Quý Phi đã nói với cô.

- Thân làm vợ Vua, em chấp nhận chung chồng chị vì em mà phải thiệt thòi. Nhưng chị yên tâm em sẽ không sinh lòng đố kỵ mà ngược lại, em sẽ cùng chị là những người tri kỷ. Giúp đỡ nhau vượt qua những cạm bẫy trong hoàng cung này.

Nhìn ánh mắt chân thành của Quý Phi. Trân Ni vô cùng cảm động cô cầu xin nàng đưa mình đến gặp nhà Vua trước lúc trời tối.

Trong thư phòng mà người nghỉ ngơi,cô dâng trà cho người uống.Nhà Vua đã rất bất ngờ khi thấy cô.

- Sao lại là nàng?

- Thϊếp đến để gặp người.

- Có chuyện gì sao không để đêm gặp thì nói?

Trân Ni quỳ xuống dưới đất, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đến vậy.

- Hôm nay thϊếp đến tìm người, thϊếp chấp nhận hết mọi hình phạt. Bởi vì, thϊếp là người đã có chồng. Phu quân chết, thϊếp đau khổ gieo mình xuống núi tự tử nhưng không chết. Thϊếp không biết đi đâu nên tìm cách vào trong cung làm việc qua ngày. Không ngờ được Thái Hậu ưu ái. Nay may mắn được Hoàng Thượng yêu thương, là vinh hạnh của thϊếp nhưng thϊếp là người có chồng, không dám cả gan lừa gạt người, xin người trách phạt.

Hoàng Thượng thoáng chút bất ngờ. Vì người mới chỉ gặp cô vài lần. Nhìn vẻ đẹp kiêu sa, nói năng trừng mực, ánh mắt cuốn hút, nhanh nhẹn tháo vát nên người thấy thích liền lệnh cho nàng tối đến hầu hạ. Người đâu biết nàng đã có chồng. Có lẽ lúc nàng vào cung làm bên thêu thùa nên không yêu cầu là thiếu nữ. Sau này cô được lên làm người hầu của Quý Phi nên người nghĩ cô vẫn là con gái. Giờ nghe lời này, lẽ ra người phải rất tức giận nhưng không hiểu sao người lại thương cô hơn. Lấy hai tay đỡ cô đứng dạy tự nhiên người ôm lấy cô.

- Ta không trách tội nàng, cũng không quan tâm đến quá khứ của nàng. Hãy là người của ta.

Trân Ni  sửng sốt vô cùng ,cô không biết phải làm sao nữa. Hoàng Thượng đang ôm cô rất chặt, cô nhận ra người đang rất nghiêm túc. Nhưng cô lại không thể đón nhận tình cảm ấy. Vì trái tim cô lúc này chỉ có Trí Tú mà thôi, cô có thể yên phận ở trong này làm vợ Vua,hưởng vinh hoa phú quý nhưng điều đó có nghĩa là cô đã phản bội nàng. Cô hít một hơi thở thật sâu, lấy hết bản lĩnh để nói với người.

- Xin người hãy bỏ thϊếp ra. Thϊếp một lòng yêu thương chồng mình. Nếu người muốn thì chỉ có được thân xác của thϊếp,còn trái tim thì không.

Trân Ni vừa nói vừa cởi nút áo ra. Nhà Vua tức giận đến cùng cực ,anh mắt người loé lên những tia tức giận. Người ngăn bàn tay của Trân Ni lại, nắm tay rất chặt khiến cô đau nhưng lại không dám kêu lên. Ánh mắt cam chịu với những giọt nước mắt đang chực rơi xuống nhìn người. Bỗng dưng người cảm thấy tim mình nhói đau. Người chưa bao giờ có cảm giác như vậy cả. Người nới lỏng bàn tay ra nói với cô.

- Chồng nàng là ai?

Trân Ni kể về cậu Tư Dũng cho nhà Vua nghe. Hoá ra là quan nhị phẩm. Những lời tốt đẹp cô nói về cậu Tư khiến nhà Vua cảm thấy một chút ghen tức nhưng lại có chút ngưỡng mộ. Dù sao với sĩ diện của một người đứng đầu giang sơn. Người không thể vì một nữ nhân mà khụy lụy. Người cũng cảm thấy Trân Ni là một người rất thẳng thắn, không hề giả dối, xua nịnh.

- Ta mong nàng sớm vơi bớt đi những đau buồn và sống tốt hơn. Ta không ép nàng phải là người của ta, nhưng ta muốn làm bạn với nàng, vì nàng rất thông minh. Đôi khi ta cần một người để tâm sự ta sẽ tìm nàng.

- Tạ ơn người đã coi trọng thϊếp như  vậy.

- Được rồi, nàng về đi.

Sau hôm đó, Hoàng Thượng lui tới chỗ quý phi nhiều hơn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía của Trân Ni. Quý Phi biết điều đó, nhưng nàng không hề cảm thấy ghen tị mà chỉ thêm phần cảm phục cô.

Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, Quý Phi đã sinh cho Hoàng Thượng một hoàng tử, người và Thái Hậu rất là yêu thương và bảo vệ đứa trẻ này. Trong cung luôn có những thủ đoạn đê hèn nhất của các vị phi tần đấu đá lẫn nhau. Nhưng Thái Hậu là người từng trải nên người biết mọi thủ đoạn của các ả, những kẻ có mưu đồ hại cháu của bà, bà đều trừng phạt rất man rợn, vì vậy mà không ai dám dở trò nữa.

Vào một ngày, Trân Ni vô tình nghe được cha mình phạm tội bị đầy vào nhà lao. Cô đã vào nhà lao gặp ông, ông không ngờ rằng, đứa con gái mà ông vứt bỏ bấy lâu nay, đến cả việc nó mất tích mấy năm trời cũng không hay biết lại là người có thể cầu xin Hoàng Thượng cứu ông. Hoá ra máu mủ tình thân là vậy, nó vượt qua mọi oán hận trong lòng.

Đứng trước người cha của mình. Trân Ni cũng không ngần ngại mà nói ra cái tình yêu hoang đường của mình. Những sóng gió mà cô gặp phải bao lâu nay. Mới nghe ông đã không thể chấp nhận được điều đó nhưng sau một thời gian suy nghĩ,ông thấy được sự chân thành của con, nó đã thiệt thòi quá nhiều rồi. Cũng chính nó là người cứu ông thoát khỏi lao tù ,nó xứng đáng có được hạnh phúc và tình yêu mà nó mong muốn. Nên ông quyết định sẽ ủng hộ con gái vô điều kiện. Theo đề nghị của cô,ông bắt buộc phải giữ bí mật về cô với mọi người, nhất là cậu ba Nguyên. Vì cô sợ, nếu họ biết sẽ nói cho Trí Tú. Lúc này chưa phải thời điểm nàng nên biết.

_______________________________________

ĐỂ EM THAY CHỒNG CHĂM SÓC CHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ