Chương 47:Lễ cưới

379 33 5
                                    

Họ trở về phòng vào buổi trưa, ở trong căn phòng nhỏ. Trân Ni lấy ra một chiếc hộp, cô mở ra đưa cho Trí Tú xem. Đó là quần áo dành cho hỷ sự mà cô đã tự tay chuẩn bị. Trí Tú nhìn những hoạ tiết tinh xảo, đường kim mũi chỉ được trau chuốt một cách tỉ mỉ. Hẳn là Trân Ni đã phải bỏ rất nhiều công sức ra làm nó.

- Chúng ta làm lễ cưới nha. Em không thể cho chị một đám cưới linh đình, có sự chúc phúc của người này người kia. Em chỉ mong trời đất chứng giám cho tấm lòng và tình yêu của mình dành cho chị.

Trí Tú xúc động nhìn Trân Ni, chị ôm lấy Trân Ni đầy cảm kích. Cô đã vì nàng mà hao tốn quá nhiều công sức. Còn nàng lại chả làm cho em ấy được mấy việc cả.

Trân Ni nhẹ nhàng cởϊ áσ cho Trí Tú, cô tỉ mỉ với những động tác đầy dịu dàng, nâng niu và trân trọng nàng. Cô mặc chiếc áo cô dâu vừa khít dành cho nàng. Cứ như vậy, sau khi nàng mặc xong y phục. Trân Ni kéo Trí Tú ngồi lại phía trước gương, cô trang điểm, búi tóc cho nàng, biến nàng thành cô dâu đẹp nhất của mình.

Những món trang sức Trân Ni đã tự tìm tòi thiết kế dành riêng cho Trí Tú cũng được Trân Ni lấy ra đeo cho nàng. Trông nàng thật đẹp, lộng lẫy và đoan trang. Trân Ni si mê cô dâu trước mặt mình. Cô ôm lấy nàng.

- Chị đẹp quá.

Trí Tú ngại ngùng cúi mặt xuống, chị nhỏ nhẹ với Trân Ni.

- Mình cũng mặc y phục vào đi.

Cái từ "mình" thốt ra khiến cho trái tim Trân Ni bị lỗi nhịp. Người con gái cô yêu thật khéo nói. Giọng nói thật ngọt ngào làm sao. Cô gõ nhẹ vào chán Trí Tú, ghé sát tai nàng nói.

- Mình mặc cho em đi.

- Phải nói là mình mặc cho chồng chứ.

- Được, mình mặc cho chồng nha.

Trí Tú cười rồi tiến lại gần Trân Ni. Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục cho cô. Nhìn Trân Ni bó chặt ngực lại để cải trang thành nam nhân trông thật tội nghiệp. Nàng sờ vào chiếc áo bó ngực kia rồi nói với cô.

- Khó chịu thì cởi ra đi.

- Không cần, chồng muốn làm chú rể của mình. Trang phục dành cho chú rể rất vừa vặn rồi.

Trí Tú nghe Trân Ni nói vậy thì hiểu. Cô rất coi trọng cái đám cưới này. Tuy chỉ có hai người nhưng Trân Ni vẫn muốn mọi thứ đều hoàn hảo. Cô sẽ là chủ rể đẹp nhất, nàng sẽ là cô dâu đẹp nhất.

Trí Tú cẩn thận nâng bộ trang phục của Trân Ni lên, nàng giúp cô mặc nó. Đúng là thật vừa, không xê dịch dù chỉ là một milimet. Bộ trang phục này chỉ dành cho Trân Ni và Trí Tú. Ngoài ra không ai có thể mặc được nó nữa.

Họ đứng đối diện nhau để ngắm nhìn đối phương. Cả hai đều thấy người kia thật đẹp. Họ thật hạnh phúc khi được là người yêu của nhau. Vô tình ngày hôm nay là một ngày tốt. Họ cùng nhau rót rượu dâng lên trên bàn. Họ cùng nhau quỳ xuống dưới đất, nhắm mắt chắp tay nguyện cầu trước trời đất, tình yêu này của họ có thể sai trái, đám cưới này có thể không được chấp nhận. Nhưng họ mong trời xanh có thể nhìn thấu được trái tim của họ, tâm ý của họ với đối phương mình chứng cho tình nghĩa vợ chồng giữa hai người.

Hai người cùng uống chén rượu hỷ. Ăn bữa cơm phu thê đầu tiên của hai người. Sau đó Trân Ni đưa Trí Tú trở về chiếc giường ngủ ôm lấy nàng.

- Ở chỗ này đi thêm một xíu nữa sẽ có một thôn bản. Buổi tối có lễ hội chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi nha.

Trí Tú l gật đầu cười với Trân Ni. Từ sáng đến giờ vận động suốt nàng cũng thấy rất mệt rồi. Hai người cứ vậy mà nằm ôm nhau ngủ đến tận chiều tối với bộ y phục của cô dâu chú rể vẫn còn đang mặc trên người.

Trân Ni tỉnh dạy thì thấy cô dâu của mình đang nằm cuộn lại trong vòng tay mình thì hạnh phúc vô cùng. Nàng và cô là đã vợ chồng tuy không được danh chính ngôn thuận như những cặp vợ chồng bình thường khác. Nhưng có trời, có đất, có tình yêu minh chứng cho bọn họ.

Cô cúi xuống hôn lên môi nàng nhẹ nhàng như một cách đánh thức nàng ngọt ngào nhất. Nàng tỉnh giấc nhìn cô, người con gái này lại là chồng của mình. Điều mà trước khi gặp cô nàng không bao giờ dám nghĩ đến. Câu chuyện giống như hoang đường này lại là chính bản thân nàng được trải nghiệm. Hai ánh mắt cưng chiều dành cho nhau. Trân Ni nhỏ nhẹ với vợ của mình.

- Mình dậy ăn nhẹ chút gì đó rồi đi chơi nha.

Trí Tú bẽn lẽn gật đầu. Trước đây hai người yêu nhau trêu chọc nhau thấy rất thoả mãi. Bỗng dưng nhìn một con người khác của Trân Ni khi xảy ra chuyện với mợ Tư. Trân Ni cũng có lúc yếu lòng. Chị bỗng cảm thấy bản thân đã yêu Trân Ni đến mức thấy cô đau, nàng cũng đau. Thấy Trân Ni buồn nàng buồn, cô vui nàng vui.

Chị bỗng thấy bản thân như đang trẻ lại cùng Trân Ni, đôi lúc bẽn lẽn ngại ngùng, không còn cái kiểu già dặn và bất cần như trước nữa.

Trân Ni nhìn cái kiểu dịu dàng, ngượng ngùng kia bỗng thấy nàng thật đáng yêu hết nấc. Đôi khi con người ta tìm thấy được cơ hội ở trong khó khăn. Giống như chuyện xảy ra lần này. Trân Ni đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhưng đổi lại, cô và nàng lại càng hiểu thêm về đối phương hơn, càng muốn giữ chặt nhau hơn khi mà trong gang tấc thôi họ có thể sẽ đánh mất nhau.

Hai người cùng thay đồ rồi trả phòng lại sau đó tung tăng cưỡi ngựa đi ngao du. Trí Tú hỏi Trân Ni.

- Trả phòng rồi thì tối chị em mình ở đâu?

- Em sẽ không để chị phải cù bơ cù bất ngoài đường đâu. Cứ đi theo em đi. Đừng lo lắng gì cả. Mà chị cứ xưng chị em hoài vậy. Gọi vợ chồng đi.

- Tại... Chị chưa quen gọi vậy, với lại mình gọi vậy về phủ quen miệng sợ bị phát hiện.

- Ừ, cũng đúng.

Trân Ni nói xong thì buồn thiu, cái mặt bí xị ra làm Trí Tú lại phải dỗ dành.

- Thôi mà, vợ chồng mình biết với nhau là được rồi. Chúng ta cố gắng sẽ đến lúc được công khai thôi.

- Chị nghĩ vậy à?

- Chị tin ở em.

Những lời này như tiếp thêm động lực cho Trân Ni vậy. Cô cười rồi ôm chặt lấy Trí Tú tung tăng cưỡi ngựa đi tiếp. Còn chú ngựa còn lại phải lếch thếch gồng gánh cả đống đồ của hai người.

_______________________________________

Vote đi👇😊

ĐỂ EM THAY CHỒNG CHĂM SÓC CHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ