Dỗ mãi cậu mới nín khóc, khi biết lí do cậu bật khóc thì cả nhà lại thương cậu nhiều hơn. Cậu bây giờ cô đơn lắm, cậu mất bố mẹ, họ hàng thì chỉ quan tâm đến tài sản. Người duy nhất cậu tin tưởng chỉ có Kavin, cậu xem anh như người thân trong nhà, là một người anh đáng kính.
Cậu vừa buồn vừa cảm thấy nực cười, bố mẹ của kẻ giết bố mẹ cậu bây giờ lại xem cậu là con, cho cậu chút ấm áp tình thương của gia đình. Liệu đây là ý tốt hay chỉ là sự thương hại cho cuộc đời bất hạnh của cậu?.
" Không sao nhé con, từ giờ con không còn một mình nữa. Gia đình ta sẽ là gia đình của con." Bà Dan vẫn ân cần nắm lấy tay cậu nói, bà thương chàng dâu này lắm.
" Con cảm ơn ạ." Giọng cậu khàn đi sau trận khóc vừa rồi, chất giọng trong veo nay lại nghẹn ứ đau thương.
" Dew, chăm sóc cho thằng bé tốt nhé. Thằng bé mà có mệnh hệ gì là ta lặt đầu con cho cá ăn đấy." Bà đe dọa hắn, chỉ cần cậu có chuyện thì đầu hắn có lẽ sẽ không còn trên cổ nữa.
" Con biết rồi. Trời tối rồi con xin phép đưa Nani về." Hắn đứng lên nói với mọi người, cả nhà cũng chấp thuận cho hắn đưa cậu về.
Hắn và cậu ngồi chung một chiếc xe, không ai nói lời nào không gian im lặng bao trùm cả chiếc xe. Cậu vô hồn nhìn ra cửa kính xe, đường phố tấp nập xe cộ và ánh đèn. Ánh đèn vàng rọi vào gương mặt cậu, đôi mắt phủ một lớp nước nhẹ long lanh nhưng lại chẳng có chút tươi sáng nào, trong đôi mắt xinh đẹp chất chưa toàn nỗi buồn, giông bão.
Nani thắc mắc tại sao bố mẹ cậu lại chấp thuận cái hôn ước này?, tại sao hắn lại giết bố mẹ cậu?. Tại sao gia đình hắn lại.....đối tốt với cậu như thế?.
" Đến nơi rồi." Tiếng hắn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, mở cửa bước xuống xe rồi khẽ nhìn hắn một chút.
" Cảm ơn đã đưa tôi về. Lái xe cẩn thận."
" Ừm, ở ngoài lạnh mau vào nhà đi." Hắn nói rồi lái xe đi, cậu nhìn theo chiếc xe đó một lát rồi mới vào nhà.
Căn nhà vẫn còn sáng đèn, thường khi cậu về đến nhà sẽ có bố mẹ ngồi đó nhưng bây giờ chỉ có mỗi Kavin thôi. Cậu trống rỗng ngồi xuống ghế, vuốt mặt lấy chút tỉnh táo rồi quay sang hỏi Kavin.
" Hôn lễ....anh có đến dự không?." Cậu muốn anh đến dự, cậu muốn có người thân trong hôn lễ của mình.
" Chưa biết nữa, dạo này công việc bận quá. Nếu được thì anh sẽ ghé qua một lát." Kavin vẫn cắm mặt vào đống giấy tờ đó đáp lại cậu.
" Ừm, rảnh thì ghé một lát." Cậu chỉ nói thế rồi ngã mình ra sofa, tâm trạng cậu bây giờ hỗn tạp vô cùng. Cậu phải nhanh chóng trả cho xong mối thù này, chưa bắt đầu mà cậu đã thấy nản rồi.
" À em đói chưa?. Ăn gì không để anh gọi" Kavin ngước lên hỏi cậu.
" Không, mau giải quyết giấy tờ rồi đi ngủ đi." Cậu trả lời rồi bước lên phòng. Giờ cậu cần đi tắm, chỉ có nước mới rửa đi đám cảm xúc chết tiệt trong cậu.
Bước vào nhà tắm, xả nước rồi đắm mình vào bồn. Thư giãn toàn bộ cơ thể, hít thở đều, tận hưởng làn nước mát lạnh bao bọc lấy mình.