Chương 21

10.9K 664 267
                                    

Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh.

Trước công chúng thực sự hỏi nàng có muốn làm không! Mỗi một lần đều trộm hỏi nàng có muốn vui vẻ không, nhưng bây giờ lại nói trắng ra như vậy, mới có mấy ngày, nữ nhân này càng ngày càng không biết xấu hổ.

Nhưng nàng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, xấu hổ rút ngón tay ra, đẩy Văn Cẩn Ngôn ra nói: "Thật hư."

Lúc này, Lạc Nhất Ngôn đi tới trước mặt hai người, tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hai người... Vi Vi, cô lén lút sau lưng tôi..."

"Nói gì vậy, lén lút sau lưng cái gì?" Lục Kiều Vi vỗ vỗ cánh tay nàng đang nắm, "Tôi đây là công khai, hiểu không?"

Lạc Nhất Ngôn rất muốn nói hắn không hiểu, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra, hắn chỉ muốn hỏi Lục Kiều Vi xem có phải hiểu lầm gì hay không.

Chỉ là Lục Kiều Vi nắm tay Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn tựa hồ là một bộ tựa vào nàng. Lạc Nhất Ngôn không thể làm gì nàng, lần trước nghe thấy những lời của Lục Kiều Vi, hắn trở về suy nghĩ, cảm thấy Lục Kiều Vi đang nói đùa cố ý chọc giận hắn. Bây giờ trò đùa đã được nghiệm chứng, hắn cảm thấy mình bị lừa, đầu tỏa ra ánh sáng xanh lục.

Tức giận nhưng không thể làm gì được nàng.

Sau khi đạt được mục đích, Lục Kiều Vi vui vẻ ôm Văn Cẩn Ngôn đi về phía trước, thực ra là để trốn khỏi hiện trường, màn trình diễn vừa rồi của nàng chắc chắn đã bị nhiều người nhìn thấy, xấu hổ đến mức ngón chân sắp xuyên qua đế giày.

Khi cửa thang máy đóng lại, nàng lập tức rút tay ra, không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn đặt tay lên eo nàng, dùng sức siết chặt, không cho nàng cơ hội rút lại.

Nàng lùi lại, Văn Cẩn Ngôn lại siết chặt.

Lục Kiều Vi không thể nhúc nhích.

"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng, nhẹ nhàng khép môi lại, ôn nhu đến cực điểm, nhưng Lục Kiều Vi luôn cảm thấy phía sau nàng lại có thêm một câu "Đại Mãnh".

Mặc dù đủ xấu hổ nhưng Lục Kiều Vi vẫn ép giọng nói: "Không có gì, chỉ là tay đau thôi."

Khi cửa thang máy mở ra, Văn Cẩn Ngôn im lặng nhìn nàng, sau đó cau mày nói: "Là ảo giác của tôi sao? Tôi cảm thấy sau khi vào thang máy, thái độ của em đối với tôi lại biến thành lạnh nhạt, nhiệt tình vừa rồi của em là giả vờ sao?"

"Nếu đúng như vậy thì tôi thực sự rất thương tâm đó."

"Nào có?" Lục Kiều Vi cắn răng, "Này, này là tôi thẹn thùng."

"Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Nói đến, Văn Cẩn Ngôn nhíu mày cũng khá đẹp, không có quá nhiều nếp nhăn giống những người khác, mỉm cười một chút, tựa như đang cố ý trêu chọc người khác.

Lục Kiều Vi rất không tự nhiên nói: "Có thể lau vết son trên mặt cô không?" Nàng quá bốc đồng, bây giờ hỏi là vì hối hận.

Nhưng việc nàng vừa làm chỉ là một hành động bất đắc dĩ, nếu không khống chế Văn Cẩn Ngôn trước một bước, Lạc Nhất Ngôn đoạt trước thì nàng phải làm sao bây giờ?

[BHTT][Edit] Thương Nhân Đá Quý và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập NhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ