LƯU Ý
Chương này có tình tiết nhân vật chửi thề, từ ngữ không che cũng không censored, không dùng dấu * cũng không chơi chữ, dùng từ raw 100%.
Trần Mai Việt: Hắn - Nguyễn Thanh Pháp: Em.
Sự thay đổi xưng hô sẽ được áp dụng từ Dài dòng #7.1 đến khi có thông báo mới nhất.
---
Mai Việt trầm ngâm nhìn màn hình máy tính giờ đây đang mở biết bao nhiêu tab làm nhạc. Những tiếng trống, tiếng sáo, thanh âm, giai điệu giờ đây như đang tra tấn hắn từng giây và hắn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Một sự bức bối đang lớn dần, hung hãn chèn ép từng dây thần kinh sáng tạo, đè nén đi tiếng ca, lời rap.
Mai Việt mệt rồi, hắn nản lắm rồi.
Hắn chẳng thể làm hài lòng bất cứ ai, kể cả chính mình. Hắn phải quay cuồng trong guồng quay làm việc, đi diễn, ăn uống và gục mặt trên bàn. Những cốc cà phê đã rỗng nằm lăn lóc dưới đất, vỏ thuốc lấp đầy gạt tàn, phòng hắn thì bừa bộn và hắn chẳng muốn động tay để dọn.
- Ổ chó chứ đéo gì mà hay ho.
Tự phụ thở ra một hơi dài, bước ra ban công, nhìn ngắm bầu trời.
Bầu trời Sài Gòn luôn khiến người ta giật mình. Không phải vì vẻ đẹp vô thường tựa nét đẹp của núi non, cũng không phải vì vẻ hùng vĩ choáng ngợp của hang động, mà vì vẻ âm u của nó. Đèn đường sáng đến loá cả ánh trăng, con người rầm rì, xì xào như lũ kiến đói, hàng quán leng keng va đập vào nhau. Một thứ âm thanh xào xáo đáng ghê tởm mà hắn mãi mãi chẳng thể thấm được.
Chê hắn quê mùa cũng được. Hắn là vậy, đơn giản là vậy, hay phức tạp cũng chỉ có vậy.
Đút tay vào túi, móc vội một bao thuốc, lại phát hiện nó đã rỗng từ bao giờ. Tâm tình phức tạp không được giải toả kịp thời càng khiến bản thân cọc cằn hơn mọi ngày, hắn định xoay người trở vào phòng, nhưng chưa kịp bước vào đã nghe thấy có tiếng gọi tên từ xa.
- Mike ơi. Mike ơi Mike.
Hắn tò mò nhìn xuống. Trong bóng tối chập choạng của chiếc đèn đường đã cũ, một bóng hình đứng lấp ló trước cửa nhà, đang vẫy tay ngước nhìn kẻ đứng ngoài ban công.
Pháp Kiều.
Trong chút tranh tối tranh sáng của đêm, em vận lên mình một chiếc áo ngắn tay cùng quần short qua gối, đeo thêm một chiếc túi đeo chéo to bằng nắm tay. Khuôn mặt trong khoảnh khắc đen trắng lẫn lộn ấy vẫn toát lên vẻ thu hút lạ thường, điểm xuyến thêm vài nốt đỏ e lệ đáng yêu.
Mai Việt vội vàng chạy ra trước cửa nhà, đến bây giờ mới có cơ hội nhìn kĩ em. Pháp Kiều vẫn mang vẻ hồn nhiên, vô tư như lần đầu gặp gỡ, dù bóng tối có cố gắng nuốt chửng thì em vẫn sẽ vẹn nguyên bước ra, mỉm cười trấn an nó. Em là vậy, đối tử tế với thế giới bằng chân tâm, nhưng thế giới lại chẳng biết điều mà phũ phàng với em như bao kẻ khác.
- Sao Kiều ở đây ? Kiều mới lên à ?
- Ừ, Kiều mới lên. Có ít quà quê nên đem tặng mọi người. Kiều hỏi Rhy thì Rhy nói Mike ở đây.
- Sao Kiều đi muộn thế ? Không an toàn đâu.
- Không sao đâu, anh Pháp dữ lắm, anh Pháp lo được hết mà.