Yêu một người cùng tần số thì có cảm giác gì ?
Mau mau ! Đến hỏi Thanh Pháp nhé !
---
Mai Việt đang hí hoáy với đống demo dày đặc trên màn hình, đôi mắt thâm sì cùng vỏ nước tăng lực lăn lóc trên bàn là minh chứng cho việc hắn đã thức trắng vài đêm.
Hắn khó chịu, bức bối đến không thể thở được, nghĩ nghĩ bây giờ nếu hắn cứ ngồi chết trân ở bàn mãi thì cũng chẳng phải cách hay, chi bằng thử đứng dậy đi loanh quanh cho đầu óc khuây khoả một chút vậy.
Nghĩ là làm, hắn thu gom mớ vỏ chai theo bên người, muốn tiện đường vứt luôn vào sọt rác.
"Cạch"
Cánh cửa phòng làm việc bật mở, dẫn ra một hành lang ngắn. Bình thường hành lang này sẽ có đèn, quái lạ sao nay lại tối om om như đêm Giao thừa. Hắn hoang mang lò dò trong bóng tối, theo thói quen bước đến bếp. Vứt mớ vỏ chai đi, hắn mới rảnh rỗi tay chân đi ra phòng khách.
Trong căn phòng rộng vài chục mét vuông, trên chiếc ghế sofa choáng hết nửa phòng, một thân ảnh đang co ro nằm trên đấy, nom qua liền biết đã ngủ quên.
Mai Việt nhìn thấy thân ảnh nọ đang co rúm người vì lạnh, ánh mắt nửa trách cứ nửa ngọt ngào ánh lên, bọng mắt to như bánh xe bò cũng chẳng che hết được sự dịu dàng hắn dành cho người nọ. Tiến đến gần hơn, hắn nhận ra người nọ không những vì lạnh mà co người, thật ra trong ngực em còn đang ôm ghì chiếc áo của hắn. Một trận xót xa dâng tận lên cuống họng, đắng nghét khiến hắn khó chịu muốn nôn khan.
Hắn khổ sổ xoa xoa mặt người đang ngủ, đặt nụ hôn lên má em, lại lên mắt, lên trán, lên tai, lên bàn tay, lên cổ, bất cứ chỗ nào có thể hôn hắn đều hôn qua một lượt, không ngờ chút nhỏ nhẹ vậy cũng làm vật nhỏ nhà hắn tỉnh giấc.
Thanh Pháp mơ mơ màng màng vươn tay dụi mắt, chẳng ngờ dụi còn chưa đã con mắt tèm nhèm, bên tai đã vang vọng tiếng thầm thì trách cứ cùng động tác cầm lấy tay em kéo xuống.
- Ngoan, không dụi mắt, mắt sẽ đau.
Em ngơ ngác lắng nghe thanh âm kia, thần trí dù chưa tỉnh táo nhưng bản năng vẫn máy móc làm việc của nó, giúp em nhận ra giọng này là của người em thương, lập tức khiến đôi mắt đang díu lại vì buồn ngủ phải mở lớn vì vui.
Em cười ngốc nghếch vươn tay sờ xương hàm của Mai Việt, vui vẻ dụi đầu vào vải ghế sofa, tay còn lại vẫn khư khư chiếc áo hắn mặc vào ngực, hê hê khen.
- Đẹp trai ..
Một câu này trực tiếp chọc cho hắn cười đến vui vẻ, hắn cũng đáp lễ lấy tay nhéo nhẹ má em, nhỏ nhẹ trách yêu.
- Dẻo miệng.
- Mi-Mike ra đây làm gì ?
- Ra đây với em.
- Mike xong việc chưa ?
- Chưa xong, nhưng xong hay chưa cũng ra đây với em.
- Hoi, Mike vào làm việc xong đi còn ăn còn đi ngủ nữa.
- Ngoan, ra đây với em rồi, không vào lại đấy nữa đâu. Nói anh nghe, sao phòng ngủ lại không nằm, ra đây nằm cho lạnh rồi cảm thì sao ?
- Tại vì em biết Mike làm việc thì Mike bỏ ăn, nên ra đây nằm, nhỡ may Mike có kêu thì em nghe được em nấu cho Mike ăn. Vớ-Với lại Mike có đi ra bếp cũng thấy em ở đây, nhà có hơi người vẫn tốt hơn mà.