Trong căn phòng chẳng quá vài chục mét vuông, đang có ba nhân vật quây một người ở giữa, nom qua giống như bộ tộc trên rừng sâu nước thẳm đang hù một con mồi.
Mai Việt, Thanh Pháp cùng Trung Hiếu hì hục quây anh quay phim ở chính giữa, thục mạng chạy loanh quanh như đám con nít lên tám, báo hại cho anh quay phim cầm chiếc máy nặng trịch bị chóng mặt, mệt mỏi đến mức đầu váng mắt hoa mà ôm xác vùng ra, lao một đường đến thẳng nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.
Bộ ba siêu quậy kia chọc được người xong liền ôm nhau cười nắc nẻ. Không biết vô tình hay cố ý mà tay Mai Việt luôn quấn trên eo em, đôi khi còn lợi dụng cả ba ôm nhau mà vùi em vào lòng mình.
Ba người nghịch mãi một lúc lâu, rốt cuộc cũng yên phận khi người anh tần tảo Thanh Tuấn bước vào với một bài giảng về âm thanh, về bài thi, về con beat, về cuộc sống, về đủ thứ trên đời, dài ngoằng dài ngoẵng đến mức Mai Việt không biết tự lúc nào đã trùm áo khoác ngồi trên ghế ngủ được tám, chín giấc.
Thanh Pháp biết hắn ngủ rồi, giống như mấy đứa bạn cùng bàn bao che cho nhau, em nhỏ giọng gọi Trung Hiếu bắc ghế lên ngồi trước mặt Mai Việt để che chắn cho hắn khỏi tầm nhìn của vị giám khảo, em thì ngồi kế hắn, để đề phòng trường hợp nếu hắn bị "thầy giáo" bắt gặp, còn có em ở gần khều hắn dậy.
- Thôi, anh nói đến đây thôi, chúng mày chuẩn bị đi.
Vị giám khảo Thanh Tuấn lững thững lê bước ra ngoài sau một bài diễn thuyết dài, không hề biết ba đứa học trò kia nãy giờ không nghe lọt một chữ nào. Không những thế, một đứa đã ngủ, hai đứa còn lại đang lén lút thở phào nhẹ nhõm khi anh ta rời đi.
- Nãy giờ em có nghe ra được gì không ?
- Em lùng bùng lỗ tai luôn.
- Chị đau đầu luôn.
- Chị Kiều, đi mua nước không chị ?
- Ở đâu ?
- Ở gần đây thôi, em chở chị đi, mua cho anh Mike luôn.Cả em và cậu nhóc tuổi Mùi đều quay đầu lại nhìn, thấy hắn nhắm mắt ngủ ngáy o o như mấy ông bác cùng xóm, không nhịn được lén lút bụm miệng cười.
- Đi, đi sớm về sớm.
Thanh Pháp híp mắt cười đồng ý, lần nữa quay đầu lại nhìn Mai Việt, nhưng ngoài ý muốn đã thấy hắn đang thao láo cặp mắt, im lặng nhìn chằm chằm hai người bọn em.
- Hết hồn !
- Úi xời giật cả mình. Anh dậy rồi mà anh chẳng nói tiếng nào thế ?Mai Việt giương đôi mắt buồn ngủ của mình nhìn cả hai. Hắn nhìn Trung Hiếu, không thèm trả lời, rồi lại trực tiếp bỏ qua cậu nhóc, nhìn đến em, lập tức mềm nhũn. Âm vực trầm khàn của thanh niên vừa tình ngủ cùng chút "nghiến" đặc trung vốn làm người khác vừa nghe đã "đổ", lần này hắn còn vì em mà pha thêm vài lít ngọt ngào, khiến người ngoài hoàn toàn có thể nghe ra được tâm ý của hắn đối với em, có vài nét nũng nịu, có vài chấm nuông chiều.
- Kiều đi đâu với Hiếu Lạ ấy ?
- Đi mua nước, sẽ mua cho Mike nữa. Mike uống gì ?
- Thôi để thằng Lạ đi một mình, nó lớn rồi, Kiều ở đây với Mike.
- Mike ở đây ngủ thêm đi, nãy chơi cũng mệt mà.Em mím môi, phồng má nặn ra một nụ cười duyên, liền đứng lên lấy áo khoác mặc vào để chuẩn bị đi cùng Trung Hiếu. Không ngờ em đang đứng mặc áo thì cổ tay bị nắm lấy, một lực kéo em ngồi tuột lại xuống ghế.