LƯU Ý
Chương này có tình tiết nhân vật chửi thề, từ ngữ không che cũng không censored, không dùng dấu * cũng không chơi chữ, dùng từ raw 100%.
Trần Mai Việt: Hắn - Nguyễn Thanh Pháp: Em.
Sự thay đổi xưng hô sẽ được áp dụng từ Dài dòng #7.1 đến khi có thông báo mới nhất.
---
Pháp Kiều mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, khó chịu nhíu mày bật khóc.
Ở nơi xa lạ thế này, càng khiến sự hiu quạnh và cô đơn dâng cao, em mệt mỏi đến mức chẳng muốn vệ sinh cá nhân, lười biếng nằm phịch ra giường.
Những ký ức rời rạc đêm qua lần nữa được chắp vá, em nhớ mình đã uống say, đã uống thật say.
Vì sao ?
Vì để không còn buồn, không còn sầu.
Em đã tưởng gặp lại Mai Việt sẽ nhẹ nhõm lắm.
Không ngờ em lại quá đề cao sức mạnh chính mình. Gặp ở sân bay, em đã suýt bật khóc, nhưng vẫn phải nén mắt ướt để hắn khăng khăng cầm hành lý của em đi.
- Vẫn luôn dịu dàng như thế, đáng ghét thật.
Khi Đình Dương live, khi hắn gọi em đến, em đã vụng trộm hưởng dụng chút sự gần gũi này, vì em biết, nay mai đây thôi, em sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Liều một lần cuối.
- Cứng đầu thật.
Và rồi em say. Chao ôi là say. Uống thật thoả thuê, uống đến mức quên mất mình đã về phòng bằng cách nào, uống đến quên mất chính mình là ai. Trên hết, vẫn là uống để từ bỏ chút thương nhớ đáng hận này.
Một mình trong căn phòng trống, bấy giờ em mới quay sang nhìn hành lý người ở cùng phòng. Hôm qua vội quá chỉ kịp vứt đồ đạc tạm ở phòng chứ chưa biết ở cùng ai, giờ đành đợi một lát để người ấy quay về vậy.
Cửa phòng lạch cạch mở ra, xuất hiện người mà em không muốn thấy nhất.
- Kiều dậy rồi sao ?
- À .. Mike ha ? Vậy là Kiều với Mike ở chung phòng ha ?
- Ừ. Kiều không muốn sao ?Hắn xụ mặt. Không ngờ vậy mà dụ được em, khiến Pháp Kiều luống cuống xua tay phủ nhận, đỏ mặt không biết trốn đường nào.
Mai Việt hài lòng nhìn biểu hiện của em, thình lình bước đến gần, nâng cằm em lên, áp trán mình vào trán em, để yên một lúc mới rời đi.
- Kiều hết sốt rồi, còn đau đầu nữa không ?
- Kh-Không .."Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?"
- Kiều dậy ăn sáng này.
- À .. chắc không sao đâu, Kiều cũng không đói lắm.
- Sao trăng gì, dậy đi ăn cùng anh chị kìa.Em vừa nghe thấy đi ăn cùng mọi người, rụt rụt rè rè lấy quần áo của mình chạy vọt vào nhà tắm, không hề biết có nụ cười gian tà đang dõi theo từng cử chỉ, còn cố tình ghé tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.