- Con nghe mẹ ơi!
Jay nằm trong chăn vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Tiếng chuông điện thoại anh cài riêng cho mẹ vừa cất lên, như bao lần trước anh mắt nhắm mắt mở bấm nhận theo thói quen. Sau màn hình là một khuôn mặt vô cùng phúc hậu, nụ cười hiền hòa lúc nào cũng nở rộ trên môi khi bà nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình.
- Chào con yêu!
- Ưm...
Một cục bông tròn trịa bất thình lình ló chỏm tóc trái táo ngộ nghĩnh ra khỏi chăn. Khuôn mặt ngái ngủ, dễ cưng y hệt cún con ghé sát trong lồng ngực Jay ngáp ngắn ngáp dài. Sunghoon áo quần xộc xệch, dùng tạo hình không thể nào đáng yêu hơn đối diện trực tiếp với nhạc mẫu tương lai, thành công khiến mẹ Park thòng mất tim.
- Sunghoonieeeeeeee... chào buổi sáng bé yêu của mẹ!!!
1 giây... 2 giây... 3 giây...
- Á, á, á!!!!!!!
CỐP!
- Ui da, huhuhu... đau quá đi...
Sunghoon hoảng hốt hét ầm lên, sau đó dùng tốc độ bàn thờ lăn đùng xuống sàn, vô tình va phải thành giường một phát thấu trời xanh. Vừa sốc, vừa đau, lại vừa choáng, cậu nhóc nằm luôn ra sàn nhà ăn vạ.
- Mẹ, con sẽ gọi lại ngay nhé!
Jay tắt điện thoại, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, vội vàng ôm lấy chú chó nhỏ đang ủ rũ như vừa bị mắc một trận mưa lớn. Nếu Sunghoon mà có tai dài thật dài, chắc chắn hiện tại đã cụp xuống đến tận cổ. Jay dùng hai tay nâng niu khuôn mặt xinh đẹp đã trắng nhợt của người yêu, rõ ràng là bị dọa sợ đến bay sạch màu.
- Sunghoonie...
- Anh... anh muốn mưu sát chồng!!!
- Anh không nỡ đâu – Jay bật cười, nhéo nhéo cái má phấn hồng của "nhóc chồng" không biết lớn nhỏ.
- Park Jongseong, sao anh bất cẩn vậy, mẹ anh thấy rồi, phải làm sao đây?
- Có sao đâu, bạn bè không thể ngủ chung à, chúng ta đều là con trai mà!
- Ngủ chung thì ngủ chung, nhưng có thằng bạn nào mà mới sáng sớm đã được anh ôm ấp trong ngực như vậy không hả???
- Ừ, đúng là không có. Mà mẹ biết thì biết thôi, có sao đâu!
- Có sao đâu??? Anh có hiểu mình đang nói gì không? Anh không sợ sao Jay?
- Sợ cái gì?
- Sợ ba mẹ, sợ mọi người biết mối quan hệ của chúng ta!
- Chúng ta không giết người cũng không phạm pháp, tại sao phải sợ? Sunghoonie, em sợ hả?
- Sợ... Jay, em sợ lắm! Sợ ba mẹ anh không đồng ý, sợ họ không cho chúng ta ở bên nhau, sợ anh rời xa em...
Sunghoon úp mặt trong lồng ngực anh nỉ non, đôi lông mi rung rung dài tha thướt, yếu ớt và mỏng manh vô cùng. Jay mỉm cười, hôn lên xoáy tóc tròn vành vạnh trên đỉnh đầu của người trong lòng. Yêu nhau càng lâu, anh lại càng phát hiện ra thật nhiều bí mật mà Sunghoon luôn muốn che giấu bên dưới lớp mặt nạ hoàn hảo của em. Cậu bé bá đạo này nhìn thì gai góc, nghịch ngợm thế thôi, nhưng thực chất chính là một nhóc cún nhát gan. Anh yêu cái dáng vẻ nhút nhát, thích dựa dẫm của bé con này đến chết đi được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Jayhoon|THÍCH EM, CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
أدب الهواةĐã bao giờ bạn được tỏ tình mà kinh hãi đến mức khó quên chưa? Nụ hôn đầu sẽ ra sao nếu nó được tiếp nối ngay sau sự tình kinh hãi ấy? Thằng bạn thân chết giẫm hai mắt ướt sũng, long lanh như thủy tinh, từng giọt lệ lăn tròn trên gò má... Bình thườn...