Tập 2: 8 năm

489 40 11
                                    

(Lưu ý: Truyện chỉ đăng tại tài khoản W.@.t-t.p.@d của Yubach và không hề đăng trên bất kì website nào, những bạn nào đọc truyện ở các website khác trên gg như zingtruyen, truyen30h...thì đấy đều là wed lậu, các bạn khi đọc hãy cẩn thận, tớ cảm ơn!)

8 năm, một con số không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng nó cũng đủ làm cho một con người trở nên trưởng thành hơn, vậy nên 8 năm ấy đã lặng lẽ trôi qua nhanh như cơn gió đầu mùa. Mới đây mà họ đã xa nhau được ngần ấy năm, cứ như thế mà họ chẳng có một chút liên lạc gì với nhau, một người thì luôn tìm kiếm đối phương trong vô vọng như mò kim đáy bể, người còn lại thì luôn cố trốn tránh đi cái sự tìm kiếm kia. Cứ như họ đang chơi trò chơi trốn tìm với nhau, Tô Ngự đi trốn và Ngô Bỉ là kẻ phải đi tìm, tính ra họ đã chơi trò đó được mấy năm như thế mà vẫn chưa phân được ai thắng ai thua. 8 năm sau, mọi thứ đều đổi thay, thành phố Bắc Kinh này cũng thế, cũng đã hiện đại hơn năm xưa, các toà cao ốc cũng thay phiên nhau mọc lên, tiếp nối là sự phát triển của nhiều thứ khác, tuy là thế nhưng tình cảm mà Ngô Bỉ đã dành cho Tô Ngự thì mãi mãi cũng chẳng bao giờ đổi thay hay là nhạt đi phần nào, Tô Ngự cũng thế, cả hai đều luôn nhớ nhung về đối phương, chẳng qua buộc phải rời xa nhau chỉ vì ép buộc.

   "Thầy ơi"

Giọng của một em học sinh cất lên kèm theo hành động giơ tay lên để xin phát biểu ý kiến hay gì đó với giáo viên của mình. Khi đã được thầy giáo chấp nhận và mời đứng lên để nói lên cái thắc mắc của mình:

   "Thầy cho em hỏi là,bài nào làm sao vậy thầy?"
    "Đâu bài nào?"- đúng vậy, suốt ngần ấy năm đó, Tô Ngự đã theo ngành nhà giáo và hiện đang dạy tại một tại một ngôi trường danh giá tại Trung Quốc lúc bấy giờ, hồi còn năm cấp 3 Ngự có sở thích là mạo hiểm nhưng từ khi vụ tai nạn năm ấy xảy ra khiến cậu mất đi động lực để theo đuổi cái gọi là ước mơ ấy rồi, vì thế đó nên cậu đã chọn theo ngành sư phạm này chỉ cầu mong sao có đủ thu nhập sống qua ngày, từ khi mất đi Ngô Bỉ thì ước mơ đối với cậu nó chả còn nghĩa lý gì nữa.

Sau khi trao đổi kiến thức với em học sinh ấy xong, chuông cũng đã bắt đầu reo để báo hiệu một tiết học đã kết thúc. Tiết học của cậu cũng là tiết học cuối của buổi sáng thế nên khi vừa chuông reo tất cả học sinh như kiến vỡ tổ chạy ra đi ăn trưa, hoặc có người về nhà rồi ăn cơm nhưng quy chung là vẫn ăn uống nghỉ ngơi cho có sức để chiều học tiếp. Đang trên hành lang để bước xuống phòng giáo viên để nghĩ ngơi cũng như ăn cơm trưa, thì đằng sau cậu có tiếng kêu phát lên:

"Ối ối, thầy Ngự!"
Đó là giọng thầy Hiệu Trưởng, Tô Ngự quay lại để đáp lại cái tiếng gọi đang vội vã của thầy ấy
"À thầy Ngự, tôi nói này, ngày mai trường ta sẽ có cuộc họp để hợp tác với công ty thực phẩm kia, tên gì ấy nhở tôi quên mất bẻn rồi, thôi kệ đi. Tôi tính nhờ thầy mai thầy có thể đứng ra để quản cuộc họp đó được không?"
   "Dạ được thầy"

Nghe đến đây mặt thầy hiệu trưởng vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện những nét nhăn ấy. Thầy hiệu trưởng tỏ vẻ hài lòng vỗ vai cậu rồi bỏ đi, Tô Ngự là một giáo viên cũng được gọi là một giáo viên có thành tích xuất sắc nhiều năm lần, chưa mắc một lỗi vi phạm nào từ nhà trường, vì vậy nên cậu cũng không ít người ghét do bởi quá hoàn hảo và kỷ luật tốt, nhưng vẫn có một số giáo viên khá hâm mộ cái tính kỷ luật ấy của cậu, vì Tô Ngự luôn là một giáo viên xuất sắc nên thường được nhà trường tin tưởng bổ nhiệm cho các cuộc họp lớn của nhà trường, cuộc họp nào có sự góp mặt của Tô Ngự, cuộc họp ấy đều gọi là thành công một cách mĩ mãn. Đứng trên hành lang một cơn gió lạnh bắt đẩu thổi qua, khiến là cây xào xạc đong đưa qua lại, cậu nhìn lên bầu trời thầm nghĩ bụng, chắc cũng sắp mùa đông rồi nhỉ?

Gặp Lại Sau 8 Năm? ( Fic Stay With Me)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ