Chương 14

1.1K 166 9
                                    

Tác giả:DreamyWilliam
____________

"Cái gọi là hạnh phúc cảm, tựa như trầm với bi thương đáy sông phóng yếu ớt quang bụi vàng giống nhau đồ vật đi, đương bi thương tới rồi đỉnh điểm, liền sẽ xuất hiện một loại phảng phất trong bóng đêm xuất hiện ánh sáng nhạt cảm giác, đây là hạnh phúc cảm."

____(1)_____

"Mày làm cái gì vậy hả Pa?!"

Không chỉ Draken hoảng hồn hét lên, đến cả Mikey cũng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Gì vậy chứ, rõ ràng, anh đã cất con dao đi rồi mà? Tại sao Pachin vẫn đâm được Osanai??

Mikey mở to hai mắt, trong tất cả những người anh đã thay đổi số phận, đây là lần đầu tiên mọi chuyện vượt khỏi trí nhớ của anh.

Rốt cuộc...là sai ở đâu?

Cảnh sát nhanh chóng bao vây khu vực này, vẫn y như trong trí nhớ, Pachin đề nghị đi tự thú, Draken ôm lấy Mikey bỏ chạy, mà vẫn như lúc trước, Mikey chỉ biết đần mặt ra, ngỡ ngàng chứng kiến.

Thất bại. Mikey đã thất bại, cho dù mang theo kí ức, anh vẫn thất bại.

Mikey ôm đầu ngồi xuống bụi cỏ, cả đám bây giờ chỉ còn anh, Draken và Takemichi. Pachin...Pachin đã bị bắt....

Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực bủa vây lấy Mikey, từ cái ngày anh cứu được Shinichirou và Izana, Mikey đã có chút...tự phụ, anh đã quá tin là chỉ cần mình nhớ hết toàn bộ những thứ cần phải nhớ thì mình sẽ thay đổi được tất cả mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.

Ngu ngốc, quá ngu ngốc, do sự chủ quan của mày mà giờ Pachin đã bị bắt, mày thật ngu, thật đần, thật vô trách nhiệm, thật tệ, thật vô dụng, mày đến Pachin còn không cứu được, thì mày bảo vệ được ai cơ chứ?

Nhìn thấy Mikey bắt đầu đi vào giai đoạn đấu tranh nội tâm, Takemichi thở dài, cho dù lương tâm của cậu (Thứ này thật sự có tồn tại sao?) có chút xíu đau, nhưng Takemichi vẫn tiến lại gần Draken, người đang hết sức mất bình tĩnh vì tức giận.

Nếu Mikey là tự trách chính mình thì Draken chỉ đơn giản là bực tức vì sự ngu ngốc của Pachin, cũng như cay Osanai mà thôi.

Takemichi bật đồ lên, bắt đầu hành nghề.

Cậu vòng qua người Draken, tựa như rắn hổ mang tiếp cận con mồi, cậu dựa sát người Draken, nhỏ giọng thì thầm bên tai.

"Mày không thấy lạ sao?"

"Lạ cái gì?"

Draken nhìn về phía Takemichi, nghi hoặc hỏi lại, đôi mắt màu lam của Takemichi tựa như đang phát sáng, nguy hiểm mê hoặc, làm người không tự giác sa vào.

Con mồi rơi bẫy, kẻ đi săn cứ thế tiếp cận, giăng lưới, cuốn chặt con mồi trong tầm tay.

Takemichi khẽ liếc nhìn về phía cái bóng đen đang theo dõi mình, cậu cười một cái, thì thầm bên tai Draken những lời chỉ có hai người mới có thể nghe được.

Hai mắt Draken mở to, hoàn toàn sửng sờ với những gì Takemichi nói.

"Chỉ có như thế mà thôi, mày tin hay không tin là tùy mày, dù sao chỉ là suy đoán lạp~ Nếu được thì cứ coi như tao đang nói hưu nói vượn đi!"

 [AllTakemichi] Một Lũ ĐiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ