Em trai tôi chết rồi.
Hồn ma chết oan không thể đi đầu thai được.
Để giúp em trai có thể đầu thai, ba mẹ đã ném tôi vào tháp Bảo Đồng.
1.
Trong những thôn ở vùng nội Chiết Giang có một nơi không dễ nhìn thấy, gọi là tháp Bảo Đồng.
Bề ngoài trông như một ngôi miếu nhỏ, ở một khoảng cách mặt sàn không xa, đào một cái lỗ giống như cửa sổ.
Hầu như mỗi một thôn đều có tháp Bảo Đồng.
Lúc nhỏ tôi từng hỏi ông ngoại, rốt cuộc tháp Bảo Đồng là gì?
Ông ngoại thờ ơ gõ nhẹ đầu tẩu thuốc lên đá.
"Cái tên đó nghe rất hay phải không, tháp ban phước cho trẻ con."
"Không phải ạ?"
"Không phải." Ông hút một hơi, chầm chậm nói: "Đó là tháp có khóa quỷ giam giữ linh hồn trẻ con."
2.
Tháp Bảo Đồng là nơi vứt xác của những đứa trẻ sơ sinh yểu mệnh.
Vào những năm mất mùa đói kém, tỷ lệ sống sót của trẻ con rất thấp, những đứa trẻ sơ sinh không thể lớn lên, nên khi chúng chết, người lớn sẽ vứt chúng vào tháp Bảo Đồng, sinh mệnh của chúng còn không bằng rơm rác.
Về sau ngày càng nhiều đứa trẻ bị ném vào, tháp Bảo Đồng cũng dần hư hỏng, đã có một số chỗ sụp xuống, nhưng dân thôn lại không quan tâm điều này, vẫn tiếp tục ném trẻ con vào trong, hơn nữa mấy con chó còn hay đào lỗ nhỏ bên dưới để ngoạm thi thể lên ăn.
Cơ thể tôi lúc nhỏ rất yếu, thường bị sốt và gặp ác mộng.
Thầy Phong Thủy trong thôn nói cơ thể tôi chí âm, rất dễ nhiễm phải một số thứ tà môn, vì thế nhất định phải chăm sóc thật tốt. Nếu không khi đến thời điểm, chỉ có thể ném tôi vào tháp Bảo Đồng.
Mẹ tôi nghe thầy nói vậy liền đặt một con dao bếp trên đầu giường tôi, nuôi một con chó vàng lớn trong nhà, còn đeo lên cổ tôi một đồng tiền ma núi.
Ông ngoại mắng mẹ chuyện bé xé ra to, vậy mà tình trạng sức khỏe của tôi thật sự đã tốt hơn một chút, nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn còn yếu ớt lắm.
Đám trẻ trong thôn đều khinh thường tôi là con ma bệnh nên không muốn chơi cùng tôi, vì thế tôi thường đi bộ một mình trong rừng và trên bờ ruộng.
Năm bảy tuổi, tôi trông thấy một cậu nhóc xấp xỉ tuổi tôi đang đứng bên cạnh tháp Bảo Đồng.
Tháp Bảo Đồng trong thôn chúng tôi nằm giữa Lũng Sơn, thấp thoáng sau một đám cỏ ngắn, bên kia chính là vách núi. Cậu nhóc đó đứng bên vách núi, gương mặt tái nhợt vô cảm.
Tôi chạy qua đó, khó nhọc thở gấp túm lấy cậu ta, hét lên: "Cẩn thận!"
Cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào tôi nhưng không nói câu nào.
Lúc này tôi mới nhìn thấy nốt ruồi son đỏ rực dưới khóe mắt cậu ấy, giống như màu máu, trông rất kỳ quái.
Tôi hỏi: "Cậu sống ở đâu vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cậu?"
Cậu ta vẫn vậy không lên tiếng.
Có lẽ vì cô độc quá lâu nên tôi ngẫm nghĩ một lát, lại tiếp tục ngượng ngùng bày ra thiện ý: "Tôi tên là Lý Tuế Tuế, cậu tên là gì?"
Cậu ta trầm mặc hồi lâu, rồi đáp: "Cửu Cửu."
"Cửu trong thiên trường địa cửu phải không?"
"Không" Cậu ta thờ ơ nói, "Cửu trong dãy số đếm."
3.
Tôi hết sức phấn khởi chạy về nhà nói cho mẹ biết cuối cùng tôi cũng có một người bạn rồi.
Mẹ tôi đang bận nấu ăn nên không để ý đến tôi.
Em trai khóc lóc ầm ĩ ngoài sân nên tôi liền chạy ra dỗ nó, nhưng sức tôi quá yếu không thể bế được, chỉ đành nằm bên cạnh khẽ hát cho nó nghe.
Không biết từ lúc nào Cửu Cửu đã đi vào, cậu ta đứng bên cạnh liếc nhìn tôi, hỏi: "Cậu đang hát gì thế?"
"Trùng Nhi Phi", Tôi đáp "Cậu chưa từng nghe qua bài này à?"
Cậu ta lắc đầu, một hồi lâu mới hỏi lại: "Em cậu à?"
Tôi gật đầu.
"Nó tên là Lý Phong Bảng."
Lúc này em trai tôi đột nhiên yên lặng hẳn. Nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Cửu, như thể tò mò về người anh trai xa lạ trước mắt này.
Cửu Cửu lại không nhìn nó.
Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, điềm tĩnh nói: "Cậu nên tránh xa nó ra một chút."
Tôi ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Cậu ta lại không nói gì nữa.
Mẹ tôi đi từ bếp ra, sau khi nhìn thấy Cửu Cửu liền lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cháu là con nhà ai?" Mẹ tôi lau tay vào tạp dề hai lần rồi vội vàng chạy qua bế em tôi lên, "Mẹ cháu đâu?"
Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn bà.
"Dì ơi, trong nhà dì có gương không?"
"Cháu cần gương làm gì..."
Nói được nửa chừng mẹ tôi bỗng khựng lại. Ánh mắt bà rơi vào nốt ruồi son phía đuôi mắt của Cửu Cửu, sắc mặt sau đó liền thay đổi rõ rệt.
"Cháu là người của nhà..."
Ba tôi từ trong nhà ló đầu ra, hỏi: "Sao thế?"
Mẹ tôi lùi về sau hai bước, ba tôi cũng thuận thế tiến lên trước, sau khi nhìn thấy Cửu Cửu, mặt ông cũng biến sắc.
Cửu Cửu rất cố chấp lặp lại câu hỏi: "Có gương không?"
"Nhóc à, nhà bác không có gương" Ba tôi nhẹ nhàng xoa đầu Cửu Cửu, "Cháu có thể đi chỗ khác không?"
Mẹ tôi đột nhiên lại cầm chổi lên quét một cách điên cuồng.
"Cút ngay!" Mẹ tôi đập chổi về phía Cửu Cửu. "Đồ xui xẻo, cút ngay cho tao!"
4.
Tôi cùng Cửu Cửu chạy ra ngoài.
"Xin lỗi nha" Tôi nói với Cửu Cửu, "Bình thường ba mẹ tôi không có vậy đâu..."
Cậu ấy lặng lẽ đi trên đường núi gập ghềnh sỏi đá, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy lên trước, thương cảm ôm lấy cậu ta.
Cậu ta dừng lại, khẽ thở dài không thành tiếng: "Không phải lỗi của cậu, cậu không cần xin lỗi."
Sau đó, cậu ta dừng lại một lát, âm lượng đột ngột giảm xuống.
"Hơn nữa, tôi cũng đã quen rồi."
Nhà tôi nằm trên vùng đất cao nhất thôn Nhã, gần với núi. Từ nhà tôi đến quảng trường thôn cách một khoảng không xa cũng không gần.
Cửu Cửu đi xuống núi như thể đi bộ trên đất bằng, tôi cũng ngoan ngoãn đi theo cậu ta.
Chúng tôi đi ngang qua cái ao đầy tảo bèo, trông thấy mấy con vịt trời đang vẫy đạp trong vũng nước tù đọng dơ bẩn. Mấy đứa nhóc trong thôn đang chơi đùa bên bờ ao, hét lên những âm thanh chói tai.
Tôi vô thức nấp sau lưng Cửu Cửu.
Tên nhóc mập cầm đầu bên kia tên là Lý Văn, là anh họ của tôi, trước đây nó hay bắt bọ thả vào tóc tôi.
Lý Văn nhìn thấy Cửu Cửu liền cười ré lên kinh ngạc: "Đây không phải con của người đàn bà điên ư? Sao thế, hôm nay không ở chung với bà mẹ điên của mày à?"
Một tràng cười phá lên bên cạnh.
Cửu Cửu đi ngang qua mặc kệ bọn họ, Lý Văn lại không chịu bỏ qua: "Đừng đi chứ, sao mày không cho tụi tao xem thử bình thường mẹ mày phát điên như thế nào?"
Một thằng nhóc đen gầy liền cười rồi nhặt một hòn đá dưới đất ném về phía Cửu Cửu.
Cửu Cửu lười biếng nghiêng đầu sang bên, tránh được hòn đá ném tới.
Lý Văn bước tới, vươn tay kéo cổ áo Cửu Cửu.
"Thằng chó! Tao đang nói chuyện với mày đấy!"
Cửu Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó, nói: "Mày muốn chết."
"Mày nói gì hả?"
Tôi cảm thấy một cơn gió lạnh buốt vừa lướt qua mình.
Một giây sau, Lý Văn đã bị đẩy xuống ao.
5.
Nước bắn lên tung tóe giống như đá bị ném xuống mặt nước.
"Lý Văn rơi xuống nước rồi!"
Đám nhóc hét lên kinh hãi rồi bỏ chạy tán loạn, giống như đám vịt trời hoảng hốt vỗ cánh.
Cửu Cửu đút hai tay vào túi quần, hờ hững quay đầu lại nhìn trên vai mình, trầm giọng nói câu gì đó.
Nhưng trên bả vai cậu ta rõ ràng chẳng có gì cả.
Lòng bàn chân tôi đột nhiên đông cứng không thể động đậy mà không biết vì sao.
Khí lạnh xung quanh dường như âm thầm tập trung hết vào người Cửu Cửu.
Một trận cuồng phong ập tới.
Tiếng gào thét, khóc lóc, tự do hoành hành.
Hoàng hôn buông xuống, Cửu Cửu đứng trong gió, gương mặt lạnh lùng, bộ đồ trắng tung bay, nốt ruồi son phía đuôi mắt sáng rực lên.
Cậu ta bỗng bật cười.
Tôi thấy cậu ta duỗi bàn tay gầy tái nhợt của mình ra, nhàn nhã vuốt ve khoảng không trên vai, vẻ mặt cưng chiều như thể đang chơi đùa với thú cưng yêu quý vậy.
"Cậu đang làm gì thế?" Tôi hỏi.
Cậu ta phớt lờ tôi, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng quỷ dị.
"Cậu giết nó rồi."
"Tôi không giết nó." Cậu ta nhàn nhã nhìn về phía tôi, vừa vô tội vừa điềm tĩnh, "Không phải tôi đẩy."
Không kịp nghĩ nhiều, tôi liền nắm chặt lấy tay cậu ta.
"Chạy nhanh đi!" Tôi vội vàng nói, "Tôi dẫn cậu chạy!"
Cửu Cửu sững người.
Ngay sau đó, gương mặt cậu ta liền dần dịu lại, cậu ta vươn tay cạnh bên mặt tôi nhưng lại không chạm vào mặt tôi.
"Không cần chạy, nó không chết đâu."
6.
Thầy phong thủy vội vàng chạy đến, cứu Lý Văn từ trong nước ra.
Lý Văn được cứu lên bờ ho sặc sụa nôn ra mấy ngụm nước, vừa nhìn thấy Cửu Cửu liền điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không ngừng mắng chửi.
"Ma trong tháp! Mày là ma trong tháp!"
Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn tôi.
Cửu Cửu vẫn bình tĩnh đứng đó, Thầy phong thủy nhìn Lý Văn đã chạy xa, liền quay đầu nhìn Cửu Cửu thở dài.
"Cậu cần gì phải gây hấn với chúng?"
"Tôi không gây hấn với chúng, là chúng gây hấn với tôi."
"Ta biết bọn chúng thích bắt nạt người khác, chỉ cần đuổi chúng đi là được."
"Bọn chúng không phải thích bắt nạt người khác mà là thích bắt nạt tôi." Cửu Cửu nói chuyện như ông cụ non, "Trời sinh không ít kẻ thích bắt nạt người khác, khinh yếu sợ mạnh. Tôi càng nhẫn nhịn, chúng càng lấn tới."
Thầy phong thủy bị cậu ta chặn miệng không nói được gì, liền quay sang khiển trách đối phương: "Dù vậy cậu cũng không thể dọa nạt người khác."
"Bọn chúng là bạn của tôi." Cửu Cửu liếc nhìn tôi như không có chuyện gì, "Tôi rất thích bạn của mình."
"Huyền sinh vạn vật, cửu cửu quy nhất." Thầy phong thủy cao giọng nói "A Cửu, đừng đi lầm đường."
Tôi đứng một bên vô cùng buồn chán, nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Vì chuyện hỗn loạn ban nãy, phần lớn tảo bèo trên mặt ao đã bị trôi đi, mép nước cạnh tôi để lộ ra khoảng phẳng lặng cỡ bằng chiếc gương trang điểm.
Tôi vô ý liếc nhìn, lại phát hiện mình không có bóng.
7.
Cửu Cửu tự mình rời đi.
Sắc mặt thầy phong thủy rất khó coi.
Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi thầy phong thủy rồi cũng vội vã chạy theo.
Gió xuyên qua núi rừng thổi đến bên tai, tạo ra âm thanh khủng khiếp như tiếng than khóc. Từng hàng từng hàng trúc trên núi bị gió thổi lay động khiến lá cây kêu xào xạc.
Tre là thứ mà người thôn Nhã của tôi dùng để kiếm sống.
Mặc dù thôn Nhã hẻo lánh hơn so với các thôn xung quanh, đến bây giờ đường cái cũng chưa được sửa chữa lại nhưng rừng tre quanh thôn lại phát triển rất tốt. Hơn nữa tre, măng, rễ tre đều làm được nhiều thứ, có thể đổi lấy tiền.
Tôi nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lý Văn, liền hỏi Cửu Cửu: "Ma trong tháp là gì?"
Cậu ấy hỏi ngược lại tôi: "Cậu có biết tháp Bảo Đồng dùng để làm gì không?"
Tôi thành thật trả lời: "Biết, nếu trong nhà có đứa trẻ mất thì ném xác nó vào trong tháp, như vậy linh hồn đứa trẻ sẽ được siêu độ."
"Siêu độ?" Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, "Đó chỉ là cái cớ để họ yên lòng với hành động sai trái của mình thôi."
Tôi mù mờ không hiểu gì.
Cậu ấy ngừng nói, ánh sáng trong mắt giống như một con dao găm đang đâm vào người tôi, khiến tôi vô cùng đau đớn.
"Cậu nghĩ những đứa trẻ bị ném vào đó đều đã chết sao?"
8.
Cửu Cửu từng bước tiến về phía tôi.
"Những đứa trẻ khi bị ném vào đó đều còn sống."
Giọng nói của cậu ấy rất rõ ràng, rất nghiêm túc, trầm bổng du dương như đọc một bài văn tiểu học đã thuộc lòng.
"Rắn bò lên da thịt, siết cổ chúng đến nghẹt thở; chó moi xương cắn thịt, kiến gặm nhấm từng mảng hút hết chút sinh khí cuối cùng."
Tôi không tự chủ mà lùi về sau: "... Sao cậu biết những chuyện này?"
"Sao tôi lại biết ư?" Cửu Cửu bẩm lẩm lặp lại câu nói, "Tuế Tuế, cậu đã hỏi tôi câu hỏi này rất nhiều lần."
Đôi mắt trong veo của cậu ấy đột nhiên âm u.
Cửu Cửu vươn tay về phía tôi, lại dừng cách má tôi chưa tới một centimet.
"Không biết thì tốt." Cậu ấy nói, "Vĩnh viễn cũng đừng biết."
Cửu Cửu thật sự không hề giống một đứa trẻ chút nào.
Đột nhiên tôi cảm thấy ngỡ ngàng. Tại sao tôi lại thấy cậu ấy trông không giống một đứa trẻ? Rõ ràng bản thân tôi cũng chỉ là một đứa trẻ.
Dường như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi đầu tôi, tôi ra sức nghĩ ngợi, dốc sức nhớ lại nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Trên đồi, cỏ mọc um tùm, gió mang theo hương thơm của hoa dành dành thổi về phía tôi. Sương chiều nơi chân trời đỏ rực như đang bùng cháy.
Mùa hạ đang tới.
Mùa hạ là một mùa rất quan trọng.
Nhưng tại sao nó lại quan trọng đến thế?
Tại sao tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì?
9.
Khi tôi trở về nhà, trời đã tối hẳn.
Mẹ đang ngồi dưới ánh đèn đếm tiền, ba uống một ngụm nước trong chiếc cốc tráng men rồi đi đến bên cạnh mẹ ngồi xuống.
Em trai đang ngồi dưới đất, tự chơi với chiếc ô tô đồ chơi rẻ tiền của mình.
Không ai thèm nhìn tôi.
"Thằng nhóc Khương gia đó cũng rất tội nghiệp." Ba tôi nói luyên thuyên, "Nó mới mười tuổi, bà không cần căng thẳng như vậy."
Nghe thấy thế mẹ tôi liền biến sắc, lập tức dừng tay.
"Sao tôi có thể không căng thẳng cho được chứ? Thằng nhóc đó chính là ác linh, ác linh đòi mạng!"
"Đó chỉ là mê tín..."
"Mê tín cái gì? Mấy năm nay trong thôn đã chết bao nhiêu đứa trẻ rồi! Lão Hạng đã nói rồi! Thằng nhóc đó chính là quỷ sống, nó có ký ức kiếp trước, nó... đến thôn chúng ta chính là để đòi mạng!"
Nói đến đây, mẹ không kiềm được nước mắt.
"Bảng nhi của tôi... Bảng nhi của tôi vì nó mới không sống nổi..."
Tôi liếc nhìn em trai đang chơi đồ chơi rất vui vẻ dưới đất, không hiểu mẹ đang nói cái gì.
"Mẹ!" Tôi hét lên, "Mẹ đang nói gì vậy? Không phải em trai đang ở đây sao?"
Ba im lặng ôm chặt lấy mẹ.
"Được rồi, được rồi, không phải đã có Diệu Tổ rồi sao..."
Diệu Tổ là ai?
Tôi thẫn thờ đứng đó, như một người ngoài cuộc không liên quan gì đến gia đình này.
Mẹ kéo lấy cánh tay ba đánh liên tục, rõ ràng là đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
"Đều là tại nó! Đều là tại Khương Cửu!"
Khương Cửu.
Nghe đến cái tên này, sâu thẳm trong tim tôi dường như có gì đó rung động.
Như vết máu vì bị người ta xé toạc một mảng, âm thầm đau đớn nhưng lại rất mãnh liệt.
Tôi mơ hồ nhìn thấy một cậu bé khác đang đứng trước mặt tôi, khẽ mỉm cười đưa cho tôi một bó hoa dại trắng như tuyết.
Cậu ấy nói: "Tuế Tuế, chúng ta cùng đến trường thôi."
Nốt ruồi son nơi khóe mắt cậu ấy đỏ như máu.
10.
"Phải, phải, ít nhất vẫn còn Diệu Tổ." Mẹ tôi lẩm bẩm, "Sức khỏe của nó rất tốt, đây đều là nhờ Phật Tổ phù hộ."
Mẹ quay sang em trai đang chơi dưới đất, sau đó bế nó lên.
Em cảm thấy khó chịu, bắt đầu khóc ầm ĩ.
Ba ngồi một bên châm điếu thuốc hút.
Con chó Đại Hoàng nhà tôi từ ngoài chạy vào. Trong miệng ngậm theo một cục xương, nó chạy đến ngọn đèn dầu bên giếng trời ngồi xuống rồi quẩy đuôi.
Tôi bước tới, xoa đầu nó.
Sau đó tôi phát hiện, thứ nó đang ngậm vốn không phải xương cốt gì cả.
Đó là một đoạn cánh tay của trẻ sơ sinh.
11.
Tôi nhìn vào cánh tay đó, đột nhiên cảm thấy bên tai vang lên tiếng chuông khánh.
Như thể có ai đó vừa đánh chuông vào tai tôi, ngay sau đó vô số mảnh vỡ ký ức đổ xuống như bông tuyết.
Trong ký ức đó có tôi, có Khương Cửu, còn có ba mẹ tôi.
Tôi lơ lửng trong không trung, không khí xung quanh giống như dòng nước, cuộn trào mãnh liệt quấn chặt lấy tôi, rồi nổ rền vang.
Đại Hoàng đứng dậy lùi về sau, nó nhe răng sủa tôi hai tiếng.
Tôi loạng choạng bước tới, cố chạm vào nó một lần nữa, nhưng các ngón tay của tôi lại lướt qua cơ thể nó.
"Mẹ ơi!" Tôi ngẩng đầu hét lên.
Mẹ không để ý đến tôi.
Mẹ bế em trai đi đi lại lại, ngâm nga trong miệng một bài hát quen thuộc.
Tôi đứng trong nhà, lại đứng bên ngoài ngôi nhà.
Tôi đã hiểu vì sao trong nhà lại không có gương.
Họ sợ tôi nhìn thấy bản thân mình.
Hay nói cách khác, họ sợ tôi không nhìn thấy bản thân trong gương...
BẠN ĐANG ĐỌC
xin lỗi vì lười quá
Fanfictionnhững mẩu truyện zhihu được dịch trên fb nhưng mình cop về đây đọc khi không có mạng và liền mạch.