Thường thấy mưa phùn lất phất rơi mấy ngày đầu năm, qua lập xuân tuyết đã dần tan, đến vũ thủy tiết trời ấm áp, mưa rơi nặng hạt xối mát cả bầu trời xanh. Lại đón thêm một tiết kình rập trăm trùng thức dậy, loáng thoáng thấy được những mảng xanh của cây cỏ xum xuê phát triển, tiếng côn trùng ca hát ngân vang, phải nói đúng là sinh khí dồi dào bao phủ khắp chốn trần gian.
Kình rập chưa kéo dài được bao lâu, vừa chớp mắt một cái đã vội vàng đến xuân phân tươi đẹp. Khi vầng thái dương trở về vị trí thiên xích đạo, hàng vạn bông hoa yêu kiều đua nhau chớm nở, xanh, đỏ, tím, vàng tô điểm cho bức tranh xinh đẹp động lòng người thế gian. Vừa hay ngay trong bức tranh hài hòa và yên bình ấy, một bóng hồng nhan e thẹn, ngập ngừng bước đến bên cạnh người trong lòng mà y đã trót thương.
Để rồi vào buổi chiều xuân muộn, khi sắc cam của hoàng hôn đã phai đi gần hết và khoảng vắng trong tim bị lấp đầy bởi những rung động khó phai, hai người mới có đủ dũng khí, lại mở lòng nắm tay nhau thổ lộ lời chân tình.
Thời non dại, dù đã qua nhiều lần thất vọng, chàng thiếu niên nhỏ một mực tin vào bao lời thề nguyện của người yêu dấu. Có ngờ đâu chỉ vừa qua vài năm, trôi đi vài cái xuân phân nữa, hoa vẫn nở, trời vẫn xanh, y vẫn dịu dàng dưới những tia nắng vàng ấm áp, chỉ là mối quan hệ của hai người đã không còn gọi dưới cái tên "Là tất cả của thời niên thiếu" nữa rồi.
Tiết xuân phân,
Ca một bản tình ca khờ dại
Tháng năm dài,
Ai còn nhớ giữ trọn lời ca......
Giữa đêm canh ba, ánh lửa lặp lòe hâm nóng vò rượu nhỏ, Cung Viễn Chủy ngẩn ngơ nhìn theo giai điệu lạ kì của chiếc bếp than. Thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng tách tách, vui tai đến mức khiến cho mĩ nhân đêm khuya không xem kịch hay mà vẫn mỉm cười.
"Caca, có lẽ giờ này huynh đang cùng người thương thưởng rượu ngắm trăng nhỉ. Đáng tiếc thật! Chỗ này của ta vừa ủ ra một bình thật ngon, thật thơm, cá chắc rằng rượu chỗ nàng không bao giờ có thể sánh bằng."
Cung Viễn Chủy lâng lâng trong cơn say, tự cảm thấy bản thân mình thật tài hoa, thật đáng để người trong thế gian tán dương, ngưỡng mộ. Mà cũng đúng là như thế, y rõ ràng là một tiểu thiên tài được Cung môn công nhận, là thiếu niên triển vọng tương lai khó người bì kịp, y cũng sinh ra với gia thế tốt, ít nhất là tốt hơn đám đu côn, ăn xin suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ bên ngoài.
Chỉ là, dù bao quanh Cung Viễn Chủy là hàng trăm kẻ hầu người hạ, là đủ thứ các loại kì trân dị bảo hiếm có trên đời, dù đêm đêm gối đầu ngủ trên núi vàng, khảm trên áo những loại đá quý lấp lánh. Thế nhưng chưa từng có bất kì ai trao cho y tình yêu chân thành thật sự, ai bước vào cuộc đời tẻ nhạt của Cung Viễn Chủy cũng đều đến với những vết thương chờ y chữa lành và rồi đồng dạng bước ra với những mảng thịt tim họ nhẫn tâm xẻo đi của người thiếu niên từng rất hồn nhiên.
"Đồ đáng ghét, ta không chừa chút nào cho huynh đâu, một giọt cũng không thèm để lại!"
Cung tam nhỏ giọng cười khúc khích. Có lẽ chỉ khi làm bạn với men rượu cay, hai mắt nghòe đi và đầu óc dần dần trống rỗng, Cung Viễn Chủy mới thật sự có thể vui vẻ thêm một chút, vô tư thêm một chút. Chỉ có lúc này, y mới có thể vô tâm vô tình như đứa trẻ thơ, không nặng lòng người ấy, không vướng phải muộn phiền.
BẠN ĐANG ĐỌC
[All Chủy] Hiểu Lòng Người Khó Hiểu Lòng Ta
FanficTa hát người nghe khúc Tình Ly Thuở xưa khi tuổi mới xuân thì Giữ trong lòng mình mối tình mộng Người hứa bạc đầu chẳng phân ly Ta hát người nghe khúc Tình Ly Mười bát thuốc quên tình là gì Một, hai than đầu người quên đợi Ba, bốn liều quên vướng s...