Chiếc ô và nắng mưa, tôi và cậu

67 9 25
                                    

Bình thường trong lớp, nhóm của Bồ Tập Tinh luôn là nhóm về muộn nhất. Nguyên nhân hầu hết là do Văn Thao và Tề Tư Quân không muốn làm phiền giấc ngủ của Bồ Tập Tinh, trong lúc ấy hai người sẽ lấy bài tập ra làm nốt. Làm bài tập trên trường cảm giác rất tốt, khi về nhà sẽ không bị gò bó. 

Gần như lúc nào cũng vậy, ngay khi hai người bọn họ sắp làm xong bài thì Bồ Tập Tinh sẽ tỉnh lại, đợi hai người làm xong bài tập rồi cả ba cùng về. 

Tuy nhiên đó là khung cảnh của ngày trước, còn hiện tại:

Văn Thao nghiêng đầu nhìn bạn học đứng khuất sau đám cây cảnh của trường, thử gọi một tiếng:

"Tuấn Vĩ, cậu chưa về sao?"

Châu Tuấn Vĩ lúc này mới quay người lại nhìn họ:

"Ban nãy ở lại có chút việc, bây giờ mới xong. Mọi người đi về à?"

"Ừ. Cậu có muốn về cùng không?"

"Không làm phiền mọi người chứ?"

"Không phiền."

Sau khi nghe Tề Tư Quân chắc chắn vậy, Châu Tuấn Vĩ mới cất bước đi theo bọn họ trở về.

...

"A Bồ, mình lên nhà thay đồ đã nhé. Tạm biệt cậu, Tuấn Vĩ."

Văn Thao quay người lên nhà, để lại Bồ Tập Tinh với Châu Tuấn Vĩ ở phía ngoài.

Bồ Tập Tinh nghiêng người chắc chắn Văn Thao đã lên lầu rồi mới ngẩng đầu nhìn Châu Tuấn Vĩ.

"Tề Tư Quân và Văn Thao đều đã về nhà rồi. Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ?"

Châu Tuấn Vĩ mỉm cười lịch sự nhìn cậu.

"Cậu không tính mời tôi vào nhà trước à? Đứng ngoài này nói chuyện hình như không được thích hợp cho lắm."

Bồ Tập Tinh híp mắt đánh giá người trước mặt. Trước đây Văn Thao đã dặn cậu nhiều lần là không được cho kẻ xấu vào nhà, mà bây giờ cậu lại không phân biệt được con sói trước mắt có phải là kẻ xấu không nữa.

"Thôi được rồi. Cậu vào đi."

"Cảm ơn cậu."

...

Thả cặp sách trên sopha, Bồ Tập Tinh tiến vào bếp.

"Cậu uống trà hay cà phê."

Châu Tuấn Vĩ nhìn xung quanh phòng khách khá gọn gàng.

"Không cần đâu, cậu cho tôi nước lọc cũng được."

Bồ Tập Tinh cầm hai cốc nước, nghiêng người đặt một cốc trước mặt Châu Tuấn Vĩ rồi mới không nhanh không chậm ngồi xuống đối diện cậu ta.

"Cậu tiếp cận Tiểu Tề có mục đích gì?"

Có lẽ Châu Tuấn Vĩ không ngờ Bồ Tập Tinh sẽ bắt đầu ngay lập tức như vậy. Nếu không phải do bàn tay cậu khẽ nắm lại thì Bồ Tập Tinh cũng không thể biết được cậu đang sợ hãi. 

Đôi mắt lớn của Châu Tuấn Vĩ nhìn thẳng tới Bồ Tập Tinh. Làm sau mà cậu có thể không sợ hãi được, một bí mật được chôn dấu trong lòng đang được kéo lên, đối diện trực tiếp với cậu cơ mà.

(Bắc Nam cp) Tình cảm của tôi và cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ