Chương 15: Bắt đầu

48 5 0
                                    

Charlotte mặt trắng bệch lập tức đỏ bừng, vội vã nhìn sang một bên, tay chống lên sofa bên cạnh, định từ trong lòng Engfa tránh ra bên ngoài.

Engfa vô ý tay nắm chặt, vốn không nhiều sức lực một lần nữa liền kéo Charlotte trở vào lòng. Không hiểu ý động tác của cô, Charlotte kinh ngạc ngửa mặt nhìn cô.

Engfa cũng ngẩn người, cô chỉ cảm thấy ôm người ta như vậy cảm giác rất tốt, mới không muốn buông ra. Hành động hoàn toàn là do bản năng gây nên, hiện tại mới kịp phản ứng, cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Nở nụ cười che giấu, vội vàng buông tay ra, giúp Charlotte ngồi dậy.

Xếp bằng chân ngồi bên cạnh Charlotte, một tay bắt lấy cánh tay của cô, một tay đỡ vai kia của cô, nhẹ nhàng kéo kéo:

"Duỗi ra một chút, cử động từ từ thôi, xem có trật khớp hay không?"

Cúi đầu, giả bộ xem xét cánh tay người ta. Thật ra là không dám đối diện người trước mặt, cảm thấy trên mặt mình nhiệt độ không thấp. Theo tình huống ngày thường không chừng sắc mặt đã đỏ gay gắt. Mà Charlotte cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, cánh tay kia bị nắm, máy móc giật giật lại.

"Đau không?"

Engfa vừa giúp cô xoa bóp vừa hỏi, không có nghe trả lời, liền ngẩng đầu lên nhìn.

Charlotte cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, hiển nhiên năng lực khôi phục so với cô nhanh hơn nhiều, sắc mặt đã trở lại bình thường. Bị nhìn chăm chú, Engfa hơi xấu hổ, ngượng ngùng rụt tay:

"Xin lỗi, tôi —— "

"Waraha cảnh quan thật sự là thân thủ bất phàm a."

Charlotte ôn hoà nói một câu, một tay chống đất liền đứng lên. Engfa còn ngồi, ngưỡng mặt lên nhìn cô, ánh mắt vô cùng thành khẩn:

"Tôi thật sự không phải cố ý, cô đừng nói với cấp trên của tôi a."

Charlotte cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt cầu xin thương xót của cô, cất bước về phòng ngủ:

"Còn tùy vào biểu hiện sau này của cô."

Giọng điệu vô cùng thoải mái.

Nếu bây giờ Engfa đứng trước cô, có thể nhìn thấy khóe miệng Austin tổng cong lên cùng ánh mắt mỉm cười, phối hợp với giọng điệu thoải mái và vẻ mặt vui vẻ. Nhưng tiếc là cô đang ngồi mà còn ở sau lưng người ta, nên chỉ có thể ủ rũ ủ rù, dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn theo bóng dáng Charlotte, lo lắng phải làm thế nào để lấy lòng cô ấy, mới không để cấp trên biết việc sai lầm ngày hôm nay.

--- ------ ------ ------ -------

Tina vừa vào nhà liền được tiếp đón nồng nhiệt.

Austin lão phu nhân cùng dì Yos trái 1 bên, phải 1 bên lôi kéo cô, như thế nào cũng không buông tay, khóc hết đợt này đến đợt khác. Mặc cho cô giải thích như thế nào, là chỉ bị giam lỏng vài ngày thôi không bị hành hạ gì cũng không tin. Xem cô như từ bể khổ, thể xác và tinh thần bị thương nặng trở về.

Vợ chồng Parang Austin cùng Yee Porsil ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt vui mừng âu yếm nhìn con gái út. Austin lão gia tử tuy rằng không có biểu hiện rất xúc động như mọi người nhưng thấy cháu gái bình an trở về, vui mừng kích động đến râu mép run run.

Charlotte đứng ở một bên, nhìn người nhà vui mừng gặp lại, đầu mày mấy ngày nhíu chặt rốt cục cũng thoáng giãn ra. Thỏa đáng tiễn bước mấy người của cảnh cục lại đây lấy thiết bị, cô đứng trước cửa lớn nhìn toàn cảnh trong nhà, cũng không trở lại phòng khách đang có cảnh đoàn tụ xúc động. Mở cửa xe, kêu tài xế trở về công ty tiếp tục làm việc.

Parinya Austin già rồi, Parang Austin là họa sĩ xa lánh thế sự, Tina lại tự do, thong thả, phủi tay ra đi không lưu luyến gì, tập đoàn Austin thị to như vậy, nếu muốn duy trì gia nghiệp Charlotte nhất định phải tận tâm tận lực, làm đến kiệt sức. Nếu cô không làm, người tiếp nhận Austin thị có khi là người ở ngoài Austin thị, hoặc ở trong Austin thị, chờ đến khi có người tiếp nhận, cho nên, cô không thể không làm.

Tina cũng không phải chỉ biết sống phóng túng mà thôi, cô chẳng qua là không muốn cuộc đời mình lãng phí vào những chuyện không có hứng thú. Trong mắt cô những con cháu nhà giàu chỉ muốn có thành tựu trong sự nghiệp chỉ là 1 loại tự ti dùng thành tích để đánh bóng bản thân; so với quần áo hàng hiệu, túi sách đắt tiền cô càng khinh thường hơn. Cô ba nhà họ Austin có thú vui là: lái máy bay, đua ngựa, cưỡi khinh khí cầu vượt qua núi non, một mình điều khiển du thuyền vượt qua eo biển, chỉ cần là phấn khích là có thể làm. Ai kêu người ta số tốt, có 1 người chị chịu thương chịu khó bỏ phí tuổi thanh xuân để gầy dựng gia nghiệp.

Cho nên Tina cũng đôi khi có lương tâm, đồng ý chia sẻ 1 chút âu lo với chị mình. Chẳng hạn như bây giờ, hiếm khi thấy cô ba Austin thị khoác lên mình bộ đồ công sở, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở văn phòng làm việc dành riêng cho cô trong cao ốc Austin thị, sơn móng tay.

Bởi vì cô bị bắt cóc mà thời gian cuộc họp dài thêm 30 phút mới bắt đầu, cô chỉ cần vô điều kiện tán thành quyết định của chị cô là hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó cô có thể về nhà ăn các loại mỹ thực do dì Chu vì cô mà nấu, sau đó cởi bỏ lớp vỏ bọc viên chức ra, tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình.

Trên bàn, điện thoại nội bộ vang lên, Tina giật mình, đang chuyên tâm sơn móng tay bỗng lệch tay làm dính sơn lên vùng da xung quanh. Cô ba nhíu mày, dùng đoạn mút xóa đi chỗ sơn bị lem.

"Austin... Phó tổng, bên ngoài có nhân viên chuyển phát nhanh nói có đồ quan trọng phải giao tận tay cho cô."

Bởi vì Tina không thường xuất hiện, cũng không có chức vụ cụ thể ở công ty, thư ký tiểu Thư không biết phải làm sao xưng hô với cô, đành miễn cưỡng căn cứ thân phận của cô gán cho cái chức phó tổng, ai biết loại con cháu nhà giàu bên trong mâu thuẫn đấu đá như thế nào, phần lớn ai cũng đều nói như vậy, chắc cũng không có sai.

Tina mới vừa xoay nắp bình nước, nghe đến đó ngừng tay suy nghĩ một chút:

[COVER | ENGLOT] BAN MÃ TUYẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ