Chương 25: Bị thương

52 3 0
                                    

Charlotte ngủ 1 đêm vô cùng ngon giấc. Hôm sau...tỉnh lại, sốt đã hoàn toàn hạ, bệnh cảm còn một chút, cũng không nghiêm trọng. Engfa không có ở phòng ngủ, bên ngoài cũng không có tiếng động gì.

Charlotte đi ra nhìn một vòng, quả thật không có ai, trên bàn ăn bày 1 tô cháo đã được hâm nóng, vẫn còn nghi ngút khói. Thuốc phải uống được đặt bên cạnh tô cháo, cũng không có tờ giấy nhắn lại.

Trước tiên đi tắm, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm. Charlotte thất thần, máy móc đem thìa cháo đưa vào miệng, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm.

Engfa...

Cùng lúc đó, Waraha cảnh quan một tay nắm tay cầm trên xe buýt, một tay cầm bánh bao thịt nhét vào miệng, ngó đầu nhìn ngoài cửa sổ. Phạm vào sai lầm lớn như vậy, vụ án của Heidi là không thể tiếp tục giao cho cô, sáng sớm chạy về cục, sớm bàn giao công việc cho tổ khác. Xem ra cô ba Austin gia muốn bảo vệ tới cùng, cho dù bắt được người, ra tòa án rồi lật lời khai, chẳng khác nào mất công!

Quả thật không hổ danh là người cùng một nhà, con gái họ Austin, đến giờ luôn làm cho người khác không thể hiểu nổi họ đang nghĩ gì.

Đối với người ít khi rảnh rỗi như Waraha cảnh quan, tạm thời cách chức xem như nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt. Ngoại trừ về nhà gặp ba mẹ, buổi tối cùng bạn bè ra ngoài uống 1 ít rượu, hoặc có thể là đi tìm Charlotte.

Cô 2 Austin ngoại trừ lúc sinh bệnh mới biểu hiệu ra một chút yếu đuối, một khi khôi phục, lập tức lại là phong thái nghiêm nghị không thể xâm phạm. Nhưng mà, Engfa đã quen, xem như chẳng có gì xảy ra. Hơn nữa gần đây Charlotte im lặng nhiều hơn lạnh lùng, đối với Engfa đã quen chịu ngược, im lặng coi như là đãi ngộ hiếm có. Cho nên, cô vượt qua 2 tuần lễ tạm thời cách chức để kiểm điểm cũng thanh thản, nhẹ nhàng.

Sau khi Engfa phục chức, Charlotte phải đi công tác 1 tuần ở chi nhánh nước ngoài. Sau khi trở về thì lại ở Austin gia vài ngày. Buổi chiều mới lần đầu tiên trở về nhà mình, ban đêm hơn 9 giờ một chút, chuông cửa bị ấn vang lên inh ỏi.

Qua cánh cửa kính nhìn thấy mái tóc xoăn của Engfa, Charlotte mở cửa.

Vào cửa, Engfa sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm một cái túi plastic không lớn, quần jeans hiện từng khối từng khối vết bẩn. Charlotte đầu tiên là quét mắt nhìn cô, phát hiện không bình thường, liền xem xét cô tỉ mỉ.

Mà Engfa cũng không có giống như ngày xưa liền vào trong nhà luôn, chỉ đóng cửa, rồi đứng ở cửa, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

Charlotte cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được mở miệng hỏi cô:

"Làm sao vậy?"

Chân mày Engfa giãn ra rồi nhanh chóng nhăn lại, giống như đang chịu đựng cái gì. Nuốt 1 cái, cẩn thận mở miệng:

"Cô —— giúp tôi một chút được không?"

Charlotte vẫn nhìn chằm chằm mặt cô như muốn nhìn ra điều gì đó, nghe nói như vậy, có thể nói đây là câu nói méo mó hạng nhất của cô.

"Tôi bị ngã một chút, cô giúp tôi bôi chút thuốc được không?"

Nói xong, đưa túi plastic trong tay ra. Charlotte đưa tay nhận:

"Ngã chỗ nào?"

"Trên lưng."

Engfa nói xong, quay qua cho Charlotte xem.

Đôi mắt Charlotte lập tức trợn to, túi cầm trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Sau lưng Engfa rách một lỗ rất lớn ở chính giữa, áo khoác, áo lông, quần áo bên trong tất cả rách nát, bên trong một khối máu to bằng cái tô còn dính đầy bùn đất.

Engfa đưa lưng về phía cô lại không có nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn:

"Tôi mua dung dịch ô-xy già cùng bông y tế, băng gạc gì gì đó, cô giúp tôi lau sạch, bôi chút thuốc là tốt rồi."

"Bị thương nặng như vậy bôi chút thuốc là tốt rồi sao?" Charlotte thốt ra.

Engfa sửng sốt, nháy mắt mấy cái, than thở giải thích:

"Chỉ là bị thương ngoài da, đi bệnh viện cũng chỉ bôi chút thuốc, bọn họ ra tay không một chút lưu tình, càng làm càng đau thêm."

Charlotte không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, vẻ mặt cứng ngắc. Engfa kéo khóa kéo, cởi áo khoác ra, động tác khẽ động vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Lại thử thêm hai lượt, phát hiện áo lông thật sự không cởi ra được:

[COVER | ENGLOT] BAN MÃ TUYẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ