Chương 21: Băng điểm

32 4 0
                                    

Ba ngày nghỉ Tết Nguyên đán, Charlotte trở về Phượng Hoàng sơn trang ở. Cha mẹ cùng Tina đã trở lại, Austin gia tràn ngập tiếng cười. Cô cũng tạm thời quên đi tình cảm phiền não, chuyên tâm cùng gia đình trải qua 1 năm mới vui vẻ hạnh phúc.

Kỳ nghỉ kết thúc, bắt đầu đi làm trở lại, tuy chỉ nghỉ ngắn ngủn vài ngày, nhưng cũng tồn động không ít việc. Sau buổi họp thường kỳ, Charlotte ở văn phòng bận cả buổi sáng. Cho đến khi thư ký mang cơm trưa vào, mới buông công việc trong tay, nghỉ ngơi một chút.

Vừa ăn cơm được trình bày đẹp mắt vào miệng, vừa đọc báo hàng ngày. Một người có quyền quyết định trong tương lai cần thiết bổ sung những thông tin thời sự nóng bỏng. Sau khi xem hết mấy phần tin tức tài chính của tạp chí kinh tế, Charlotte cũng chỉ mới ăn vài miếng cơm trưa, sau đó tiếp tục đọc báo buổi sáng.

Khi vừa mở trang báo ra, đầu đề ngay trang tiếp theo: tổ trọng án truy bắt kẻ buôn ma túy gặp nạn, hai cảnh sát trọng thương nhập viện.

Charlotte ngừng tay. Nhìn dòng chữ to màu đen, không biết tại sao trong lòng dâng lên 1 cảm giác rất kỳ lạ. Buông thìa, bàn ăn cũng đẩy sang một bên, Charlotte cầm lấy tờ báo, đọc tin tức cẩn thận.

Hai cảnh sát bị thương là trong tổ trọng án số 3 của cục công an, trong đó có một người là nữ cảnh. Khi từng chữ đó theo thứ tự đập vào mắt Charlotte, nụ cười như ánh mặt trời sáng lạn của Engfa, không hề có điềm báo trước làm cho lòng cô nhói đau 1 lúc.


Buông tờ báo xuống, đến ga ra ngầm của tòa nhà Austin thị, Charlotte lấy xe lao như bay ra ngoài, tổng cộng mất khoảng năm mươi tám giây, ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa đến.

Tại Bệnh viện Nhân Dân.

Waraha mẹ bưng bát, đút canh cho Engfa. Mấy ngày hôm trước Waraha cảnh quan còn vui vẻ, giờ phút này suy yếu nằm trên giường bệnh, vai trái quấn băng gạc thật dày, chất lỏng trong suốt từ bình thuốc theo ống tiêm thật dài, chảy vào trong mu bàn tay của cô.

Sau khi giải phẫu kết thúc, bị thuốc gây mê làm mất đi sức lực, hôn mê suốt 1 ngày, bây giờ mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy ăn một chút. Engfa cố chịu đựng vết thương, sợ mẹ lo lắng.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gào thét, la khóc.

Âm thanh nghe rất gần, như vang ra từ phòng bệnh kế bên, Waraha mẹ và Engfa đều là kinh hãi.

Waraha mẹ đứng lên buông bát trong tay:

"Để mẹ di xem, chỉ sợ là không tốt."

Nói xong, vội vã mở cửa đi ra ngoài. Lúc cánh cửa mở ra, tiếng la khóc còn lớn hơn nữa, kèm theo rất nhiều tiếng huyên náo của người đến kẻ đi. Engfa cắn chặt môi dưới, biến đôi môi trắng bệch không còn chút máu.

Đợi 1 lúc, Waraha mẹ vẫn chưa quay lại, Engfa xốc chăn lên, tự mình cầm bình nước biển, mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài. Chân mềm nhũn không còn chút sức lực. Mở cửa ra nhìn thấy ở hành lang có rất nhiều người. Lãnh đạo cục công an, lãnh đạo tòa thị chính, bác sĩ, phóng viên, có cả những người Engfa không biết, đứng tràn đầy cả hành lang.

Đồng nghiệp bị thương với cô, đã cấp cứu liên tục 30 mấy tiếng vẫn không cứu được, tánh mạng như ngàn cân ttreo sợi tóc. Trong đám người, người mẹ già yếu cùng cô vợ mới kết hôn được 1 năm, khóc gần như ngất.

Waraha mẹ cũng cảm động lây, giúp đỡ người cùng thế hệ với mình, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Engfa xa xa đứng, ngơ ngác nhìn cảnh bi thảm này, ngay cả vết thương đau cũng chết lặng.

Sớm đã có sắp xếp, mọi người giúp đỡ thân nhân người mới mất từ từ rời khỏi phòng bệnh. Waraha mẹ không nỡ bỏ đi, từ xa nháy mắt kêu Engfa về giường nằm dưỡng bệnh cho tốt. Đám người tản ra hết, Engfa mới bước từng bước nặng nhọc, di chuyển trở về phòng bệnh.

Trở về giường, Engfa mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Đã làm đồng nghiệp với nhau vài năm, cứ như vậy mà mất đi, thật khó tiếp nhận, tánh mạng con người sao mỏng manh quá. Không phải lần đầu tiên đối mặt với việc chết chóc, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề, không chịu nổi. Cũng cùng một loại viên đạn bắn vào vai cô tạo thành vết thương, nhưng lại bắn vào ngực hắn, làm cho vĩnh viễn cách xa.

Cửa phòng bệnh vang lên, tiếng bước chân dồn dập, Engfa mở to mắt, đứng trước mặt, là Charlotte hơi thở hỗn loạn.

1 người lúc nào cũng quan tâm đến vẻ ngoài, thế mà lúc này Austin tổng trên trán thấm mỏng mồ hôi, lớp trang điểm cũng mờ nhạt, vài sợi tóc rơi tán loạn xuống bên mặt, nhìn có chút chật vật.

Engfa dựa trên gối, thất thần nhìn cô. Trong ánh mắt xinh đẹp kia, thấy được sự quan tâm muốn giấu cũng giấu không được.

Cô sẽ hối hận không?

Không phải hiện tại, cũng không phải bình lặng như trong tương lai. Mà là có một ngày, tôi không thể nhìn cô như vậy, mặc dù cô khiến tôi rơi nước mắt nhưng tôi sẽ cố kìm chế không rơi trước mặt cô, cô, sẽ hối hận sao? Sẽ hối hận hôm nay đã quan tâm như vậy sao?

Charlotte, tôi sợ cô hối hận. Thời điểm viên đạn bắn tới tôi cũng không sợ nhưng tôi sợ cô sẽ hối hận.

Engfa nâng thân mình lên, cong khóe môi cười thản nhiên:

[COVER | ENGLOT] BAN MÃ TUYẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ