Chương 30: Cứu giúp

42 3 0
                                    

Hành động của Charlotte làm kinh động Tina cùng Heidi. Tina treo lên mặt 1 nụ cười tươi, buông ly rượu trong tay chạy đến cánh cửa.

Hai mắt Charlotte nhìn đăm đăm, hít thở dồn dập, sự kiềm nén làm cho nhịp tim đập trở nên khó khăn, cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại. Gọi điện lại, nhưng điện thoại của đối phương đã tắt máy, sợ hãi cùng bối rối càng thêm mãnh liệt, nhưng cô không cho bản thân yếu đuối.

Tina đi tới đỡ cánh tay của chị mình,

"Chị, làm sao vậy?"

Charlotte nắm chặt cổ tay của Tina, để bắt buột bản thân mình bình tĩnh. Suy nghĩ một chút, hít thở sâu, bắt đầu bấm điện thoại trong tay.

"Alo? Nudee phải không?"

"Là tôi. Austin tổng?"

"Lô Por đang ở bên cạnh với cô không?"


"Dạ, cô..."

"Kêu hắn nghe điện thoại."

.........

"Austin tổng?"

"Por, Engfa hôm nay đi nơi nào?"

"Đội trưởng? A —— cô ấy đi công tác với Chompu 3 ngày nay."

"Đi đâu?"

"Đi chợ WangDin, vụ án của chúng tôi —— "

"Cho tôi số điện thoại của Chompu."

"Hả? A, được, ngài nhớ một chút —— "

.........

"Alo? Chompu phải không?"

"Ai đó?"

Giọng Chompu khàn khàn vô lực, giống như không còn tỉnh táo.

"Tôi là Charlotte, Engfa đang đi với cậu?"

"Đúng vậy, đang ở cạnh..."

"Chompu! Cậu bình tĩnh nghe tôi nói! Engfa có phải đã bị thương không?"

"Đúng vậy... Bị thương... Rất nhiều máu, tôi cầm không được..."

Tim Charlotte tựa như bị dao cắt từng nhát một, cắn chặt răng, kiềm chế phát ra giọng run run,

"Bị thương ở đâu? Có gọi điện kêu cứu thương chưa? Bây giờ 2 người đang ở đâu?"

"Chân... Đâm vào chân, bọn họ lái xe... nhưng tôi không biết đây là nơi nào, bọn họ cũng tìm không thấy..."

"Chompu, 2 người đang ở nơi như thế nào?"

"Quốc lộ... Không có biển báo giao thông... Ngay cả người cũng không có..."

Giọng điệu Chompu dường như muốn khóc lên, Charlotte nghe được những thông tin này, suy nghĩ rất nhanh,

"Quốc lộ, vậy ở gần cậu có cột điện hoặc đèn đường không?"

"Có... Có đường đèn..."

"Chompu, cậu hãy nghe cho kỹ và làm theo lời tôi nói. Trước tiên, tìm sợi dây thừng hoặc là vải bố, cột vào gần vết thương của Engfa, cố gắng làm thật nhanh, phải cầm máu trước. Sau đó đi đến cột đèn đường, xem dãy số sơn ở trên mặt, mỗi cột đèn đường đều có dãy số cố định rất dễ cậu có thể nhìn thấy. Sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát, kêu bọn họ liên hệ thị chính, căn cứ vào dãy số của cột đèn đường xác định vị trí hiện tại của 2 người, gọi điện thoại cho xe cứu thương! Nghe hiểu không?"

Charlotte nói rất nhanh và rõ ràng tác động đến Chompu làm hắn cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần trở lại.

"Được được! Tôi nghe hiểu, tôi lập tức làm!"


"Bây giờ tôi chạy đến, có chuyện gì, gọi số này tìm tôi, tôi sẽ tùy lúc liên hệ cậu! Chompu, "

Charlotte ngừng một chút, hít một hơi thật sau, "Nhất định phải cứu cô ấy!"

"Được! Tôi lập tức làm theo lời cô!"

.........

Cúp điện thoại, Charlotte ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tina. Cuộc điện thoại vừa rồi, Tina ước chừng cũng nghe ra đại khái sự việc.

"Tina, bây giờ em nhanh chóng đến bệnh viện Đệ Nhất, chị sẽ đưa số điện thoại bác sĩ Dew cho em, em tới gặp ông ấy, đem theo ít máu B cùng tiểu cầu, phải chuẩn bị chiếc xe cứu thương tốt nhất, lập tức chạy đến chợ WangDin."

"Dạ!"

"bây giờ chị đi trước, có việc gì gọi điện thoại cho chị, khi nào biết vị trí cụ thể của bệnh viện chị sẽ nói cho em biết."

"Dạ! Chị mau đi đi."

Heidi đi tới, không nói gì đưa cho Charlotte áo khoác ngoài. Charlotte liếc nhìn cô một cái, cầm lấy, chưa kịp nói lời cảm ơn, liền xoay người vội vàng đi ra ngoài.

Tất cả đều dựa theo sự sắp xếp của Charlotte, xe cấp cứu địa phương dễ dàng tìm được Chompu cùng Engfa. Vừa lên xe, Chompu liền gọi điện thoại cho Charlotte. Mất máu quá nhiều làm Engfa hôn mê, thậm chí bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Ở trong điện thoại nghe giọng của cô ấy, nhớ đến câu cuối cùng vừa rồi "Đồ vô lại rất yêu em ", Charlotte xiết chặt móng tay vào lòng bàn tay.

Hơn 2 tiếng chạy, thêm 30 phút nữa, Charlotte chạy đến bệnh viên ở WangDin. Engfa sớm đã được đưa vào phòng cấp cứu, cả người Chompu đầy máu chờ ở bên ngoài.

Ấn tượng lúc trước của Chompu về Charlotte là người rất khó chịu nhưng bây giờ cũng đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ bằng một cuộc điện thoại, ở hàng trăm km có thể làm cho Engfa chiếm được cấp cứu, chuyện này người bình thường không thể nào làm được. Tuy hắn không biết tại sao cô biết được tin tức, nhưng chỉ cần không phải trơ mắt nhìn Engfa chết trước mặt hắn vì chảy quá máu đã là kết quả vô cùng may mắn.

"Bác sĩ nói như thế nào?"

Tim Charlotte vẫn chưa đập lại nhịp bình thường, nhìn cả người Chompu hỗn độn một đống, như chạm đến sợi dây thần kinh đau đớn của cô.

"Mất máu quá nhiều, làm cho... Kêu chúng ta chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Như thế nào chuẩn bị?" Giọng Charlotte trầm xuống, giấu không được tức giận,

"Chuẩn bị hay không là chuyện của chúng ta, không cần bọn họ phải quan tâm!! Chuyện bọn họ cần làm là cứu chữa!"

"Bọn họ nói lượng máu dữ trữ trong bệnh viện không nhiều lắm, tôi nói có thể lấy máu của tôi, nhưng nhóm máu lại không giống..."

[COVER | ENGLOT] BAN MÃ TUYẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ