Chiếc xe lao nhanh trên đường, không biết đã vượt qua bao nhiêu là đèn đỏ, ngay cả xe cảnh sát cũng đuổi theo không kịp. Từng giây từng phút nàng ôm lấy cơ thể của cô, giữ lấy vết thương đang rỉ máu kia.
"Cô chủ, phía trên cảnh sát đang bao vây chúng ta!"
"Bỏ qua, đụng hết bọn họ cho tôi, gọi người của Vector đến bao vây ở bệnh viện không ai được làm phiền!"
Trên khuôn mặt nàng bây giờ toàn là lo lắng và sợ hãi. Chỉ có Trí Tú mới có thể biến nàng thành dáng vẻ này thôi, giọng nói và hành động của nàng bắt đầu điên cuồng hơn, làm thuộc hạ đang lái xe của mình sợ hãi gật đầu.
"Tú, Tú à!"
"Tú ơi, không được nhắm mắt!" Giọng nàng run rẫy gọi tên cô, nàng không muốn nhìn cô mất đi, không muốn!
Cô gái trong lòng nàng gắng gượng mở đôi mắt u buồn tràn đầy sương mờ ra nhìn nàng, khung cảnh này thê lương vô cùng làm nàng đau đớn không thôi. Trên người bé con nàng còn có nhiều vết thương do chính nàng đã gây ra cho cô, nàng đúng là ma quỷ, là ma quỷ!
"Tú....." giọng nàng đau đớn
Cô nghe thế thì gương mặt đang tái nhợt kia bỗng nở một nụ cười tươi như bông hoa đang nở rộ. "Jennie....tôi mệt lắm, nếu không thể trả đủ vậy kiếp sau nhé? Tôi sẽ tìm Jennie"
"Tú....." ngực nàng tràn ra một trận nhức nhói, đau thấu tận tâm can. Có yêu say đắm, có đau khổ nhớ nhung, có oán hận, lại không thể cam lòng.
"Đừng làm hại dì Han.....tôi xem dì ấy như bà mình vậy...."
"Được, tôi nghe Tú! Tú phải khỏe lại để dì ấy chăm sóc được không?" Nàng đau đớn, nàng chỉ muốn giữ cô mãi mãi bên cạnh thôi mà.
"Tôi bây giờ chắc trông xấu lắm......" cô cố nâng cánh tay còn bình thường của mình lên vuốt lấy gương mặt nàng, sờ đến từng ngũ quan đó thật lâu như muốn khắc ghi mãi mãi. Lần đầu tiên cô chạm vào nàng như thế, lần đầu tiên cô nâng niu nàng đầy thâm tình như thế. Vì cô không muốn phải đau khổ nữa, nếu có kiếp sau cô cũng phải tìm nàng để bù đắp lại nhưng mà hãy qua độ tuổi thiếu nữ nhé, vì cô muốn làm một thiếu nữ bình thường nên bây giờ cô phải ghi nhớ gương mặt này. Phải nhớ để tìm nàng, phải nhớ để tìm....
"Không xấu, Tú của tôi lúc nào cũng đẹp!"
"Để tôi đi.....sống cũng được mà chết cũng chẳng sao...." Hy vọng cô sẽ không quên hơi ấm mà đôi môi ấy từng mang lại, đôi môi mà cô say đắm triền miên hằng đêm. Cô khép hai mắt lại cánh tay buông lơi. Hình ảnh đó khiến nàng chịu một trận đau đớn không thể tưởng tượng nổi. Tay nàng nắm lấy bàn tay cô hôn lên đó, nàng không nói điều gì nữa, tim như bị dao cắt, sự thống khổ nhất cuộc đời này.
"Jennie....xin lỗi vì đã yêu Jennie.....khi trái tim Jennie chỉ toàn là thù hận....."
" Tú........."
"Jennie ơi.....tôi đau lắm.....tình yêu đầu đời của tôi....nó vừa bị tôi giết chết rồi.......nhưng sao trái tim tôi lại không nghe lời? Nó đau quá....có phải nó không muốn quên?"
BẠN ĐANG ĐỌC
FEARLESS - ĐỂ TÔI YÊU NGƯỜI
Fiksi Penggemar"Mẹ nuôi thả tôi ra, đó không phải yêu!" "Vậy con dạy ta cách yêu đi, được không?" ----------------------- "Jennie....thả tôi đi đi, sống cũng được mà chết cũng chẳng sao...." "........"