Phủ nhận

250 26 2
                                    


POND NARAVIT

"Anh à, em nói là em không hề có người quen nào bằng tuổi mà. Có mỗi thằng Neo cùng lớp thì anh cũng biết mặt rồi."

[Nhưng mà thằng bé đó nói biết em, nó biết tên em. Còn nữa, nó không phải người thủ đô, ban nãy lơ ngơ còn bị đám du côn đánh trấn lột tiền. Bị thương mà còn tìm em, chắc chắn là mình không biết thằng nhóc đó chứ?]

"Em không biết thật mà, em định ngày kia mới trở lại nhưng chắc chiều nay em sẽ đến tiệm xem thử."

Tôi vừa ngủ dậy thôi mà anh Joong đã gọi tới rồi nhồi cho một đống thông tin từ đâu mà tôi chẳng biết. Trở lại vài phút trước, khi tôi còn đang vùi đầu ngủ thì Joong gọi. Tôi bắt máy ngay vì nghĩ anh định nhờ tôi cái gì nhưng rồi anh ta nói có người đến tìm tôi. Người đó cùng tuổi, không phải người thủ đô, lơ ngơ như một đứa con nít. Cậu ta đem theo nhiều tiền nhưng không biết cách sử dụng, chỉ chăm chăm nói số tiền đó để đi tìm Pond. Tôi rõ ràng không hề có bạn nào như anh ấy nói, một đứa duy nhất có thể coi là bạn chỉ có Neo, mà Joong chắc chắn biết mặt. Người nào cùng tuổi mà lại tìm tôi, lục tung cả những album hình lúc nhỏ ở nhà bà cũng không có người họ hàng nào bằng tuổi, tôi không nghĩ ra bất kì ai. Tôi đã định mặc kệ cậu ta, nhưng Joong nói cậu ta bị thương vì tìm tôi. Tôi muốn biết người đó là ai, ai mà bất chấp để gặp tôi đến như vậy. Dự cảm không lành này là gì đây?

Hiện tại khi đứng trước mặt người này, tôi vẫn chưa nhận ra cậu ta là ai. Gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, nhưng cậu ta lại vui mừng ra mặt khi thấy tôi. Mắt bọn tôi chạm nhau, chỉ ngắn ngủi vài giây mà tôi cũng có thể cảm nhận được rằng cậu ta thật sự muốn gặp tôi. Ánh mắt đó như thể muốn nói với tôi rằng, tôi đã chờ đợi cậu rất lâu rồi.

"Tới rồi đó hả, đây nè, bạn em đó. Chờ từ sáng đến giờ rồi, em muốn nói chuyện ở đây thì anh để cửa cho. Giờ anh phải đi gặp người yêu rồi nên sẽ về muộn."

"Vậy anh cứ đi đi, em chắc về nhà đây. Nói chuyện một chút thôi mà." Không nên làm phiền Joong nữa. Anh ấy còn phải đi hẹn hò, tôi nghĩ nói chuyện cũng nhanh thôi, để xem cậu ta muốn gì. Nhìn không giống người xấu lắm.

"Vậy đưa nhóc này về nhà em luôn đi. Hai đứa có thời gian nói chuyện nhiều hơn."

Rồi Joong, anh để lại cho em cục nợ này đây hả? Em làm gì với cậu ta bây giờ? Không khí tự dưng lại ngượng ngùng quá thể. Thế là tôi đưa cậu ta về nhà mình, suốt chặng đường không ai nói với ai câu nào. Tôi thì vẫn đang cố nhớ xem cậu ta là ai.

"À ừ, tôi là Pond." Tôi mở lời, cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn tôi cười, sao lại dễ cười quá vậy? Cười mà không chút đề phòng gì, cậu ta không biết là nhìn mình rất dễ bị lừa sao.

"Tôi biết cậu là Pond."

"Nhưng tôi không biết cậu." Chịu rồi, tôi chả nhớ ra người này. Nghe tôi nói thế cậu ta có chút ủ rũ, nhưng rồi lại cười ngay sau đó.

"Cậu từng cứu tôi một lần, lâu lắm rồi nên chắc cậu không nhớ đâu."

"Cậu tìm chỉ để cảm ơn thôi thì không cần đâu."

[PondPhuwin]-Vulpecula (Chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ