Tiệm cà phê

261 26 0
                                    


Cảnh vật lướt qua khung cửa sổ, cây cối bên đường dần thay thế bởi những tòa nhà cao chọc trời. Trong lòng càng bất an hơn, tôi sẽ gặp được Pond... phải không? Tôi không cảm nhận được chút gì, kể cả mùi hương của cậu ấy. Tàu dừng rồi, từng tốp người nối tiếp nhau xuống, tôi theo đó cũng bị đẩy xuống tàu. Ga tàu ở đây còn đông hơn ở thị trấn, người ta đón nhau ở ga, tay bắt mặt mừng, duy nhất chỉ có mình tôi lạc lõng đứng ở cửa không biết phải đi đâu. Nó khó hơn tôi nghĩ, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, phải làm gì.

Tôi nghĩ mình sẽ tìm ở đây trước, rồi sẽ đi nơi khác. Ở nhà ga chật cứng người, đủ thứ mùi hương hỗn tạp mà thôi chẳng thể phân biệt nổi mùi nào ra mùi nào. Tuyệt nhiên không có bất kì chút mùi hương nào của Pond. Là do cậu ấy không có ở đây thật, hay vì tôi đã dần quên đi mùi hương mơ hồ trong kí ức mình rồi?

"Nhóc, mày đi đâu đây?"

"Tìm người."

Tôi cứ đi khắp ga tàu trong vô thức, đám người trước mắt chặn tôi lại. Trông chỉ ngoài 20 là cùng. Pond bây giờ cũng tầm tuổi này, bọn họ có thể biết Pond không? Bọn họ đang dò xét tôi, ánh mắt đó làm tôi thấy khó chịu. Tôi hỏi bọn họ thử xem biết Pond không, nếu không biết thì tôi sẽ đi chỗ khác tìm.

"Biết ai tên Pond không?"

"Có tiền không? Đưa tao tìm thì tao dẫn mày đến chỗ Pond. Nó như thế nào?" Người chặn tôi lại lên tiếng hỏi. Mix từng nói là con người chỉ cần có tiền sẽ làm tất cả, hóa ra là thật.

"Thật là biết Pond hả? Nhưng tôi không biết mặt cậu ấy." Nếu gặp lại, có lẽ tôi sẽ nhận ra cậu ấy ngay, nhưng qua nhiều năm như vậy, tôi không biết cậu ấy đã thay đổi bao nhiêu nên không thể mô tả chính xác được.

"Biết, mày có tiền thì bọn tao sẽ đưa mày đến chỗ Pond." Một đứa khác lên tiếng. Nhưng chú phụ xe có nói không được đưa tiền cho người khác khi mà người ta chưa đáp ứng điều mình muốn.

"Đưa đến đó đã rồi đưa tiền."

"Phiền ghê. Đi, lát không đưa thì biết. Bên kia."

Hắn đẩy tôi về phía trước, bọn họ có ba người, đi xung quanh tôi cứ như hộ tống tôi đi vậy. Con người hóa ra cũng khá tốt bụng, đâu giống lời mẹ nói đâu chứ. Tôi đi theo bọn họ ra khỏi ga tàu, họ đưa tôi đi qua mấy con hẻm nhỏ. Chẳng bao lâu sau bọn tôi đi vào ngõ cụt.

"Có nhầm lẫn gì không?"

"Không, nhưng tao không biết mày có tiền thật không nên tao sẽ không đưa mày tới đó liền. Đưa cho bọn tao trước một ít."

Bao nhiêu mới đủ? Tôi không biết nữa, chú phụ xe có nói số tiền này của tôi khá lớn nên không thể tùy tiện đưa hết được. Tôi xoay lưng chắn ánh mắt của họ, lấy ra vài tờ tiền lớn.

"Nhiêu đây đủ rồi chứ?"

"Không đủ."

"Nhưng nhiều rồi mà. Đưa tôi đến gặp Pond rồi tôi sẽ đưa hết."

Để hắn ta tin mình, tôi cũng cho hắn xem mình có tiền mà. Chẳng hiểu sao khi thấy tiền của tôi, hắn ta liền nhếch mép cười. Cảm giác lạnh dọc sống lưng cho biết tôi đang cảm nhận được nguy hiểm. Càng lùi sẽ càng đi sâu vào bên trong hẻm, không có lối thoát. Tôi phải chạy ra ngoài, nhưng làm sao đánh lại đám này đây. Chúng to lớn hơn so với tôi nhiều.

[PondPhuwin]-Vulpecula (Chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ