Trống rỗng

371 43 0
                                    


"Aow..a.a... mẹ đừng đánh con mà..."

Dù đã lường trước được, nhưng mà không nghĩ đến chuyện mẹ sẽ chặn tôi ngay tại cửa. Bàn tay dịu dàng xoa đầu tôi trở thành thứ vũ khí đánh tôi. Không đau lắm đâu mà tôi vẫn la oai oái để mẹ thương cảm.

"Ta không gọi Earth bắt con về thì con có chịu về nhà không hả thằng nhóc con?"

"Con định về rồi mà... đừng đánh con nữa mẹ..."

Thật ra là mẹ đã dừng đánh rồi, nhưng tôi vẫn thút thít ra vẻ ấm ức. Tôi biết mình sai mà, bỏ nhà đi lâu như vậy không nói năng gì khiến mẹ lo là lỗi của tôi. Ít ra nước mắt cá sấu của tôi sẽ làm mẹ nương tay hơn thì sao.

"Đừng tưởng ta không biết con làm trời mưa cả tuần nay. Trông bộ dạng con mà xem, chẳng giống ai cả."

"Nghe nói thằng bé khóc vì con người đó mẹ."

Anh trai chết tiệt, không giúp thì thôi lại còn đổ thêm dầu vào. Trong khi mẹ ôm chặt mặt tôi ngó tới ngó lui, bọng mắt sưng húp đỏ ửng, mắt thâm quần, nhìn là hiểu tôi khóc lóc đến mức nào.

"Ôi trời! Chê hai cái đuôi là quá nhiều phải không? Ta cắt bớt cho nhé?"

"Con biết lỗi rồi mà mẹ."

Tôi vội giấu đuôi đi dù biết là mẹ sẽ không cắt đâu, nhưng lo trước vẫn hơn. Anh trai thì trốn mất rồi, không thèm ở lại cứu tôi nữa.

"Đã nói với con là đừng rời khỏi núi, và đừng tin bất kì con người nào. Nhớ chứ?"

"Con nhớ rồi, xin lỗi mẹ."

Từ lúc có nhận thức, mẹ đã luôn nhắc nhở tôi mỗi ngày về chuyện đó. Tôi cũng biết lý do vì sao bà ấy ghét con người đến thế. Chỉ là, lúc đó Pond cho tôi cảm giác rất đáng tin cậy. Thằng nhóc đó không sợ hãi gì mà ôm tôi đến bác sĩ, cậu ta cũng chăm sóc tôi đến khi tôi khỏi hẳn. Pond cũng mấy lần đưa tôi về núi, nhưng tôi cứ tò mò nhất định muốn ở lại. Khoảng thời gian ở cùng Pond không dài, nhưng có lẽ là thú vị nhất.

Từ nhỏ đã luôn sống trên núi, đi ra đi vào cũng chỉ toàn là cáo và hồ ly, không thì cũng chỉ có thú vật. Được sống cùng con người đem đến cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng trải qua. Đến khi Pond đi rồi, tôi phải trở về nơi ở của mình. Vốn dĩ, bọn tôi đã không cùng giống loài rồi. Chỉ là tôi cứ cố chấp nhớ cậu ta thôi. Mẹ thấy tôi buồn bã nên không mắng thêm nữa, bà nhẹ nhàng xoa đầu an ủi tôi.

"Mix, mau đem thằng nhóc này đi tắm đi. Đừng có nghĩ cách trốn đi nữa."

"Con biết rồi."

Tôi thở hắt ra một tiếng, phùuuu, thoát rồi. Mix là con cáo đỏ mẹ nhặt về trên núi, anh ta lớn hơn tôi nhưng vì thứ bậc trong nhà, anh ta chả bao giờ cho tôi gọi bằng anh hết. Không những thế, cứ gọi cậu chủ này cậu chủ kia. Rõ ràng chủ của anh ta đâu phải tôi đâu, là mẹ tôi mới đúng.

"Cậu chủ, trông cậu tàn tạ quá vậy."

"Thẳng thắn quá nha Mix, với lại đừng có kêu tôi bằng cậu chủ."

[PondPhuwin]-Vulpecula (Chuyển ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ