POND NARAVIT
Phuwin lại tự ý chạy khỏi nhà, cứ mỗi lần giận dỗi là chạy đi trốn ở góc nào đó rồi khóc. Tôi không định lớn tiếng, nhưng Phuwin mà mở được cái cửa đó thì toi.
"Cảm ơn em Pond, chị xin lỗi vì đã làm phiền nhé."
"Không có gì, xong rồi thì tôi tiễn chị ra ga." Phuwin mới đi thôi, nhanh thì tôi vẫn đuổi kịp cậu ấy. Dạo này tôi có đưa cậu ấy ra ngoài nên Phuwin đã biết nhiều đường hơn, lỡ mà chạy loạn thì lạc mất.
"Chị vừa nghe em nói chuyện với ai à?"
"Bạn cùng phòng, cậu ấy lại chạy ra ngoài rồi. Tôi phải đi tìm cậu ấy."
"Gấp như vậy thì không cần tiễn chị đâu. Chị có thể tự về."
"Được không?" Trời lại chuyển đen rồi. Thời tiết dạo này cứ thất thường, muốn nắng là nắng, mưa là mưa ngay. Lần trước chạy khỏi nhà hình như trời cũng âm u thế này.
"Được mà, người bạn đó hẳn là rất quan trọng với em nên em mới lo như vậy đó. Đi đi. À... cảm ơn vì đã cho chị câu trả lời."
Quan trọng sao? Hai chữ đơn giản đó lại có sức nặng rất lớn, đối với tôi, quan trọng và trách nhiệm là những thứ quá nặng nề. Phuwin ở nhà tôi, cậu ấy bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Cậu ấy đảo lộn tất cả thói quen của tôi và ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của tôi. Không biết từ bao giờ mà tôi quan tâm đến từng hành động của cậu ấy. Ban đầu có lẽ vì lo lắng, cậu ấy giống như lạc từ thế giới khác đến đây, cái gì cũng không biết, không hiểu. Cậu ấy không tự chăm sóc cho mình được, cậu ấy làm nũng với tôi. Tôi bắt đầu để ý đến sự tồn tại của cậu ấy, để ý đến từng hành động của cậu ấy. Tôi nhận ra, cậu ấy đáng yêu hơn vẻ ngoài kiêu ngạo đó. Phuwin có khi rất ngoan ngoãn, nhưng có khi lại rất cứng đầu.
Tôi không biết cậu ấy từ đâu đến, gia đình cậu ta thế nào, bạn bè có những ai, cậu ấy không nói, tôi không hỏi. Chỉ có duy nhất một cái tên liên tục được cậu ấy nhắc đến, Mix. Phuwin nói Mix chăm sóc cậu ấy từ khi nhỏ, tôi nghĩ đó là anh trai cậu. Phuwin phủ nhận, cậu ấy nói, chăm sóc mình là một nhiệm vụ của Mix. Tôi có thể hiểu rằng, nó giống như một mối quan hệ chủ tớ không? Điều đó cũng có thể hiểu là gia đình Phuwin rất giàu có, vậy sao lại không đi tìm cậu ấy? Rồi khi nghĩ đến chuyện họ đập cửa nhà tôi đòi lại Phuwin, tôi lại thấy khó chịu vô cùng.
Phuwin dễ dàng thừa nhận tôi là quan trọng nhất đối với cậu ấy, tôi tự hỏi mình, cậu ấy là gì đối với tôi? Tôi đã cố nhớ lại mọi chuyện nhưng vẫn không thể nhớ được tôi từng cứu cậu ấy. Giả sử như Phuwin nhận nhầm người, khi gặp lại người thật sự đã cứu cậu ấy, Phuwin sẽ đi cùng người đó không? Có quá nhiều thứ làm tôi bận tâm, và rồi cậu ấy chiếm hết tâm tư của tôi lúc nào chẳng hay.
Tôi đã tìm hết những nơi Phuwin có thể đến, tìm hết những chỗ bọn tôi đã đi qua, vẫn không thấy Phuwin. Cậu ấy đi đâu trong cái thời tiết này, mưa rồi, mưa ngày một lớn, Phuwin liệu có nấp ở đâu đó rồi khóc không? Lẽ ra tôi không nên lớn tiếng thế, từ lúc gặp nhau đến giờ, cậu ấy khóc đều vì tôi. Cứ mỗi khi khóc, trời lại mưa. Tôi cứ định cả đêm đi tìm cậu ấy nhưng Joong đã ngăn tôi lại trước khi tôi làm chuyện điên rồ đó. Joong nói nếu sáng mai Phuwin vẫn không trở lại, có khi cậu ấy đã về nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[PondPhuwin]-Vulpecula (Chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã xin phép tác giả Tác phẩm gốc: [OHMNANON] - VULPECULA. Tác giả: thonek Chiếc hồ ly bé xinh trên hành trình tìm lại người đã cứu mình "Yêu thì yêu thôi, nghĩ nhiều thế làm quái gì." "Này, tên xấc xược kia, tôi hơn cậu cả trăm tuổi, đừng...