Theo lý thuyết trong sách lẽ ra tôi không cần phải hấp thụ linh khí vào đêm trăng nữa. Vì tôi đã có tiên đan của Mix rồi, nhưng hình như nó không dung nạp hoàn toàn, hoặc là cơ thể tôi không nhận nổi một lượng lớn linh khí như vậy nên tôi mới phải tự mình hấp thụ.
Tôi ngủ quên từ lúc nào cũng không biết, tỉnh dậy đã thấy mình ở căn nhà hoàn toàn xa lạ. Sao tôi lại ở đây nhỉ? A đúng rồi, hắn ta xách tôi về đây mà. Chính xác là hắn chứ không ai, nhân lúc hắn không có ở đây thì trốn nhanh mới được. À trước đó phải xử lí mấy cái đuôi với tai của tôi đã. Coi nào coi nào...
"Ê hồ ly."
"Á... anh...giật cả mình." Đi đứng gì chẳng có chút tiếng động nào vậy trời? Mới sáng đã dọa tôi sợ xanh mặt rồi.
"Hừ...? Làm gì vậy sợ tôi ăn thịt cậu hay gì?"
Không biết thói quen này bắt nguồn từ bao giờ nhưng mỗi lần thấy anh ta là tôi tự động cụp đuôi và tai mình.
"Còn làm gì nữa, anh không nhớ lúc nhỏ suýt chút anh cắn đứt tai tôi à. Mark?"
"Chuyện đó tôi xin lỗi rồi mà, qua cả mấy trăm năm còn nhớ. Thù dai quá." Gì chứ, dù là cả ngàn năm thì tôi vẫn nhớ. Trên tai tôi có vết sẹo này. Cơ mà sao hắn ta tự dưng tốt bụng vậy?
"Bỏ qua chuyện đó đi, sao anh lại ở đây, còn nữa, đem tôi về đây là định cắn tôi nữa hả?"
"Mẹ nó, tôi mà muốn ăn thịt cậu thì đã làm từ hôm qua rồi. Im miệng đi, ồn quá. Không mang cậu về thì cậu định nằm ngoài đường rồi trở về hình dạng này à đồ ngốc." Hắn ta bịt miệng tôi trước khi tôi kịp la lối lần nữa. Tên này có cao hơn tôi bao nhiêu đâu mà khỏe vậy?
"Tôi không ngốc, anh mới ngốc. Con sói chết tiệt."
"Con sói chết tiệt này hôm qua vác cậu về đây đấy. Đồ vô ơn. Còn nữa, sao cậu lại ở đây? Mẹ cậu có đi cùng không?"
Hắn ta là sói, nhưng mà hắn đã tiến hóa rồi á? Mới có mấy trăm năm không gặp mà thay đổi nhiều ghê. Cơ mà cái gương mặt đáng ghét đó thì vẫn vậy. Hắn sống cùng khu với bọn tôi, cũng gọi là có mối quan hệ khá tốt với nhà tôi. Thật ra gia tộc của hắn sống ở nơi khác, chả hiểu sao hắn lại đến thị trấn cáo làm gì. Chuyện đó đã qua lâu rồi, từ khi hắn đến làng tôi tính đến nay cũng hơn trăm năm, bẵng đi một thời gian không thấy hắn đâu. Người ta nói hắn sống cùng con người, vậy mà thật này.
"Tôi đến chơi thôi, không phải lo. Anh thì sao?"
"Thì trên núi chán quá còn gì, cũng đến chơi thôi."
"Nhưng mà sao anh giữ được dạng người? Anh đâu có tiên đan đâu." Loài sói đâu giống hồ ly mà đi luyện đan chứ.
"Ừ thì không có nhưng có cách hấp thụ khác. Con nít đừng hỏi. Rồi cậu sống ở đâu? Gần đây không?"
"Sống á... hức..ư...ưmm...tôi bị đuổi đi rồi...hức...." Nhắc mới nhớ, ngoài chuyện phải tìm chỗ nấp khi hấp thụ linh khí, tôi còn bị Pond mắng nữa. Cậu ta đã mắng tôi đó, hét rõ to như vậy là giận lắm rồi. Chắc lần này sẽ đuổi tôi đi thật đó. Ư..oaaaaa...
BẠN ĐANG ĐỌC
[PondPhuwin]-Vulpecula (Chuyển ver)
FanfictionChuyển ver đã xin phép tác giả Tác phẩm gốc: [OHMNANON] - VULPECULA. Tác giả: thonek Chiếc hồ ly bé xinh trên hành trình tìm lại người đã cứu mình "Yêu thì yêu thôi, nghĩ nhiều thế làm quái gì." "Này, tên xấc xược kia, tôi hơn cậu cả trăm tuổi, đừng...