Chương 2: Cửa sắt và chìa khóa

30 3 0
                                    

Sau khi trời sáng, không khí kinh dị ngày hôm qua cũng vơi bớt phần nào.

Lâm Thu Thạch men theo hành lang tầng hai để xuống tầng một, liền nghe thấy tầng ba phát ra tiếng rầm rì, giống như có nhiều người đang thì thầm điều gì đó. Cậu cũng không định lên xem có chuyện gì, thì bỗng dưng nghe thấy giọng phụ nữ gào lên, tiếng gào thét cực kỳ bi thương, dường như gặp phải chuyện gì rất khủng khiếp.

Lâm Thu Thạch do dự, nhưng vẫn xoay người bước lên cầu thang tầng ba, nơi xảy ra chuyện.

Ngôi nhà này làm bằng gỗ, miếng gỗ trên cầu thang có chút cũ kỹ, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt, có chỗ còn hơi rung lắc, như sắp không chịu được người ta giẫm lên nó nữa.

Lâm Thu Thạch lên tới tầng ba, thấy mấy người liền đang đứng ở hành lang. Nhưng thứ hấp dẫn cậu không phải bọn họ mà là mùi máu nồng nặc trong không khí.

Mùi máu này thật đậm, nồng đến làm người ta gay mũi, Lâm Thu Thạch có dự cảm không lành, cậu di chuyển bước chân, thật cẩn thận đi đến đằng sau họ.

"Tôi biết ngay mà." Hùng Tất hôm qua dẫn hai người đến đây, anh ta thấp giọng nói với nhóm người. "Hôm qua quả nhiên đã có chuyện xảy ra..."

Tiểu Kha cũng đang nói chuyện, cô ấy nói: "Tôi cũng tưởng, cứ nghĩ là..." Nói đến đây cô quay người, thấy bóng dáng Lâm Thu Thạch. "Thôi vậy."

Lâm Thu Thạch nghĩ trong lòng, cứ nghĩ là ai, chẳng lẽ cứ nghĩ là tôi và Nguyễn Bạch Khiết hả? Cậu ngước mắt nhìn cánh cửa sau lưng Tiểu Kha.

Cửa khép hờ, sàn nhà lênh láng máu tươi, vì trời quá lạnh nên máu tươi đã đông lại, nhưng vẫn có thể thấy lượng máu chảy ra rất nhiều.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Chết người rồi." Hùng Tất trả lời rất bình thản.

"... Chết người rồi?" Nếu là hôm qua vừa đến cậu sẽ nghĩ chuyện này thật không bình thường, tại sao bọn họ có thể bình thản như vậy mà nói ra câu đó. Nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, cậu đã nhận thức rõ, nơi này, không phải là thế giới mà kiến thức thông thường có thể giải thích.

"Ừ" Hùng Tất nói.

Lâm Thu Thạch đổi góc độ khác, hướng về trong căn phòng đó. Đã không nhìn thì thôi, nhìn vào làm cậu không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Trong phòng toàn là máu tươi đông đặc, hai cỗ xác chết nằm mất trật tự trên sàn, máu thịt trộn lẫn đã nhìn đến không ra hình dạng. Nếu nói là người, không bằng nói là hai tảng thịt nhầy nhụa đã bị lột hết da. Máu chảy từ sàn nhà hướng ra ngoài, từ sàn nhà đến tường, cả tầng ba gần như không còn chỗ nào sạch sẽ.

Lâm Thu Thạch mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn đến cảnh này cũng hãi đến buồn nôn. Cậu bịt mồm quay phắt người, Tiểu Kha rất thông cảm nói: "Bên cạnh có nhà vệ sinh."

Lâm Thu Thạch chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Đợi cậu nôn xong, Tiểu Kha nói: "Em cứ nghĩ anh sẽ không nôn đâu."

Lâm Thu Thạch hỏi: "Hả?"

Tiểu Kha lạnh nhạt nói: "Anh và chị kia là hai người mới đến có tố chất tốt nhất rồi đó, bình thường thì trạng thái người mới từ cửa một đều rất kém, xác suất sống sót chỉ có 20%."

"..."

Tiểu Kha nói tiếp: "Đi thôi, xuống ăn sáng."

"Thế hai cái xác thì sao?" Lâm Thu Thạch thắc mắc hỏi.

Tiểu Kha nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái: "Thế anh định làm gì?"

Lâm Thu Thạch hết nói nổi. Cậu đang định xuống lầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nghi hoặc nói: "Đợi chút, lúc tôi ở tầng hai nghe thấy tiếng phụ nữ đang gào khóc..." Cậu nhìn quanh quất bốn bề, xác định ở đây chỉ có mỗi Tiểu Kha là con gái, mà dáng vẻ cô lại rất bình tĩnh, làm sao giống một người vừa gào khóc thảm thiết đây.

"Phụ nữ đang gào khóc?" Tiểu Kha hỏi lại. "Bọn em không nghe thấy, anh nghe nhầm chăng."

"... Chắc là vậy."

Đồ ăn sáng ở tầng một đã chuẩn bị xong, một bàn thức ăn nghi ngút khói. Nghe nói người nấu cơm là dân trong làng, xem ra họ so với người bình thường cũng chẳng có gì khác nhau.

Lâm Thu Thạch ăn sáng xong, mượn họ mấy bộ quần áo dày, còn nán lại một lúc thăm dò dân làng.

"Làng chúng tôi có xảy ra chuyện gì đâu." Hỏi dân làng gần như cũng chẳng có tin tức gì. "Mùa đông năm nào cũng sẽ có mấy vị khách du lịch đến đây."

Lâm Thu Thạch hỏi: "Ồ... Thế bình thường đồ dùng sinh hoạt hàng ngày các anh làm thế nào?"

Anh ta đáp: "Xuống núi mua, mặc dù đường núi khó đi, nhưng cũng không phải không có cách. Cơ mà một khi tuyết rơi, thì hết cách xuống núi, đường mòn bị lấp kín, cả mùa đông chỉ có thể ở đây không đi đâu được."

Lâm Thu Thạch nghĩ một chốc, vờ như bâng quơ hỏi một câu: "Giếng chỗ các anh đều xây giữa vườn à?"

Không biết có phải ảo giác không, Lâm Thu Thạch vừa nhắc đến chữ giếng, dân làng lập tức trở nên căng thẳng, nhưng cũng không hé ra thông tin quan trọng gì nữa, chỉ gật gật đầu nói có, sau đó quay người đi mất.

Lâm Thu Thạch trầm ngâm một hồi, không nghĩ ra được điều gì, bèn quay về đem quần áo cho Nguyễn Bạch Khiết rồi tính sau.

Lúc cậu quay về phòng, Nguyễn Bạch khiết đang nằm chơi điện thoại, thấy cậu đi vào nhẹ giọng nói: "Sao anh chậm thế?"

Lâm Thu Thạch đặt quần áo trên đầu giường nói: "Dậy đi, tầng một có đồ ăn sáng."

Nguyễn Bạch Khiết ừm ừ vài câu.

Lâm Thạch Thất nói: "Tôi đợi bên ngoài."

"Đợi đã." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên gọi lại. "Trên đầu anh có gì thế kia?"

"Hả?" Lâm Thu Thạch lấy làm lạ.

Nguyễn Bạch Khiết vẫy tay gọi cậu lại gần.

"Toàn là màu đỏ..." Nguyễn Bạch Khiết với tay lên đầu Lâm Thu Thạch sờ, rút tay xuống ngửa lòng bàn tay giơ lên. "Đây là gì vậy?"

Lâm Thu Thạch nhìn vào bàn tay Nguyễn Bạch Khiết mà dự cảm cực xấu, vì trong lòng bàn tay Nguyễn Bạch Khuyết là một thứ giống như máu khô.

"Tôi đi xem thử." Lâm Thu Thạch lập tức chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên như lời Nguyễn Bạch Khiết nói, cậu chú ý trên đỉnh đầu mình toàn là vụn máu khô, những cái vụn nhỏ này màu đỏ thẫm, núp kỹ trong tóc, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra. Cũng không biết từ lúc nào bị dính vào đầu tóc.

"Đ*t" Lâm Thu Thạch thấp giọng mắng, dùng khăn giấy lau tóc, không lau đi còn đỡ, cậu càng lau càng hốt hoảng, tấm khăn giấy gần như nhuộm đỏ một màu, mà tóc cậu vẫn chưa lau sạch.

Nguyễn Bạch Khiết thay xong đồ đến gần, rất không lịch sự mà nói: "May là cái thứ này không phải màu xanh đấy."

"... Bộ cô nhìn thấy máu màu xanh rồi à?"

Nguyễn Bạch Khiết bất ngờ: "Đây là máu hả?"

Lâm Thu Thạch thở dài, đơn giản tóm tắt lại chuyện xảy ra trên tầng ba, lúc cậu nói đến có người chết, Nguyễn Bạch Khiết lại yếu đuối khóc lên, nói Lâm ca, tôi thật sợ quá, có lẽ nào người chết tiếp theo sẽ là hai ta?

Đến cùng vẫn là một cô gái xinh đẹp, khóc sao mà thảm thiết, thật là làm người ta thương tiếc.

Lâm Thu Thạch tiến đến an ủi, Nguyễn Bạch Khiết sắp tựa đầu vào vai cậu đột nhiên nói ra một câu: "Lâm ca, anh cao bao nhiêu."

"Ừm... Một mét tám."

"Ừm. Còn thấp hơn cả tôi." Cô ta nói.

"..." Tủi thân cho cô quá ha.

Lâm Thu Thạch vừa xoay người lau tóc, vừa suy nghĩ không biết đống máu này từ đâu ra. Cuối cùng một dòng suy nghĩ khủng khiếp lóe lên... không lẽ lại rớt từ trần nhà tầng ba?

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi muốn đi xem tầng ba. Cô xuống tầng ăn sáng đi."

"Đi một mình á? Cùng đi đi." Nguyễn Bạch Khiết đề nghị.

"Cô không sợ à?" Lâm Thu Thạch hoài nghi, Nguyễn Bạch Khiết vừa mới khóc đến nước mắt đầm đìa đầy mặt.

"Không phải có anh đi cùng sao?" Nguyễn Bạch Khiết vén tóc mai ra sau tai, cười rất dịu dàng. "Anh bên cạnh, tôi còn sợ chi."

Lâm Thu Thạch nghĩ cũng phải, suy cho cùng tối hôm qua tôi thấy cô chạy còn nhanh hơn cả tôi.

Vậy là hai người xuôi theo hành lang lên tầng ba.

Vẫn là máu lênh láng trên mặt sàn, vẫn là hai cỗ thi thể không ai thu dọn, nhưng lần này Lâm Thu Thạch chú ý đến là trên trần nhà, cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên trên trần nhà là dấu vết của máu, chỉ là dấu vết này làm người ta cảm thấy thật bất an, nhìn lên giống như thứ gì đó dính trên trần, chầm chậm bò qua. Chắc được một thời gian rồi, nên vết máu trên đó cũng bị đông lại, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy giọt máu từ trên chảy xuống sàn.

Lâm Thu Thạch nhìn mà da đầu tê dại, cậu không dám tưởng tượng lần đầu lên tầng ba, đu trên trần nhà là cái thứ gì... lại còn từ đầu đến cuối họ không hề phát hiện ra.

Nguyễn Bạch Khiết ngẩng đầu lên nhìn trên đó thật lâu.

Lâm Thu Thạch hỏi cô nhìn thấy gì rồi.

"Nhìn thấy trần nhà. Không thì nhìn thấy gì? Chẳng nhẽ thấy trời sao và mơ ước hả?" Nguyễn Bạch Khiết đáp.

"..."

Cô ta đúng là can đảm, xem hết trần nhà đến đi xung quanh hai cái xác thịt bầy nhầy thịt máu lẫn lộn mà ngắm nghía. Cả quá trình không hề có biểu hiện gì khó chịu, còn có chút hưng phấn.

Đến lúc Lâm Thu Thạch hoài nghi nhìn cô: "Cô không sợ à?" Cô mới chợt nhớ ra, rất phối hợp mà bắt đầu huhuhu.

"... Thôi đừng huhuhu nữa, cô có ăn cơm không hả?"

"Ăn ăn ăn. Tôi cũng đói rồi." Cô nói.

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Tử Vong Vạn Hoa Đồng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ