Chương 28: Lần đầu lộ manh mối

14 1 0
                                    

Nguyễn Nam Chúc rất thích ăn mì Lâm Thu Thạch làm, hắn nghiêm túc ăn hết một bát, đến nước lèo cũng không để lại.

Lâm Thu Thạch hỏi: "Ăn ngon đến vậy à?"

"So với đồ ăn trong cánh cửa thì ngon hơn nhiều." Nguyễn Nam Chúc chùi miệng, lại nhìn đồng hồ. "Thu dọn nhanh lên nhé, chiều tôi đến đón cậu."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói xong liền đi, Hạt Dẻ kêu meo meo dùng đuôi quấn lấy chân Nguyễn Nam Chúc, bộ dạng không nỡ để người ta đi, Lâm Thu Thạch nhìn mà lửa giận nổi phừng phực. Nhưng dù sao Hạt Dẻ cũng chỉ là một chú mèo.

Căn hộ này là Lâm Thu Thạch ở trọ, thời gian hợp đồng còn nửa năm, cậu cũng không định hủy hợp đồng. Thật ra cậu không phải người của thành phố này, chỉ vì học đại học ở đây, tốt nghiệp xong mới lưu lại, cũng đã quen với khí hậu và lối sống hiện giờ.

Lâm Thu Thạch bắt đầu thu dọn đồ đạc. Quần áo của cậu không nhiều rất nhanh đã xếp xong, rắc rối nhất là một số sách báo về công việc nặng trịch. Cậu nhìn đống sách do dự một lát, quyết định gọi cô nhân viên vệ sinh dưới tầng, đưa hết cho người ta.

Sắp mất mạng đến nơi rồi, nên làm những việc mà bản thân thấy vui vẻ.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Lâm Thu Thạch thông báo tin bản thân chuyển nhà cho người bạn thân Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ nghe cậu muốn chuyển nhà liền nói muốn giúp đỡ, Lâm Thu Thạch lại từ chối, nói đã tìm công ty chuyển nhà rồi, không cần phải đặc biệt đến.

"Vậy cậu định chuyển đi đâu?" Ngô Kỳ hỏi.

"Ngoại thành, đợi thu dọn xong bên đó tớ gọi cậu qua chơi." Lâm Thu Thạch nói. "Cậu cứ đi làm cho tốt đi."

"Nhớ thông báo địa chỉ cho tớ đấy. Từ chức trong thời gian này cũng tốt, ngày nào cũng tăng ca ai mà chịu nổi ha, dù đang còn trẻ, nhưng cũng nên nghĩ cho sức khỏe của bản thân." Ngô Kỳ nói.

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp.

Ba giờ chiều, Nguyễn Nam Chúc và Trình Thiên Lý đúng giờ đến nơi, giúp cậu khiêng hành lí lên xe. Hạt dẻ kêu meow meow bị bỏ vào trong ba lô phi hành gia, sau đó đặt ở hàng ghế đằng sau.

Lâm Thu Thạch hồi hộp hỏi: "Đợi đến biệt thự rồi Hạt Dẻ sẽ để tôi sờ chứ?"

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc đáp.

"Anh Lâm này, anh có biết vẻ mặt anh bây giờ như vợ bị chồng bỏ rơi không?" Trình Thiên Lý nói.

"..." Tôi không phải, tôi không có.

Chiếc xe đi thẳng một đường, cảnh sắc xung quanh dần thưa thớt, cuối cùng chạy trên đường quốc lộ, đến biệt thự cô độc vùng ngoại thành.

Đây là lần thứ ba Lâm Thu Thạch đến đây, khi cậu mang túi nhỏ túi lớn vào thì thấy Trình Nhất Tạ đang ngồi ở phòng khách.

Trình Nhất Tạ đang ăn gì đó thấy bọn họ vào, mặt không cảm xúc lạnh nhạt chào hỏi một tiếng: "Nguyễn ca."

Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện nhìn sang Trình Thiên Lý đứng bên cạnh.

Không thể không nói, mặc dù là anh em sinh đôi, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, Trình Thiên Lý hướng ngoại hoạt bát, nói gì vẻ mặt cũng rất khoa trương. Trình Nhất Tạ lại hướng nội lạnh lùng, nhìn đã biết không dễ ở chung.

Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Cũng tạm." Trình Nhất Tạ nói. "Tình hình cụ thể phải vào xem đã, bao giờ anh đi?"

"Vài ngày sau." Nguyễn Nam Chúc đáp.

Trình Nhất Tạ gật đầu, xoay người đi mất.

Lâm Thu Thạch nghe đến đây, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày sau anh phải vào cửa à?"

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc đáp.

"Có phải rất nguy hiểm không?" Cánh cửa thứ hai của Lâm Thu Thạch đã kinh khủng như vậy, của Nguyễn Nam Chúc hẳn lại càng khủng khiếp hơn.

"Cũng tạm." Nguyễn Nam Chúc nói. "Không cần lo lắng quá." Thần sắc hắn lạnh nhạt, dường như bản thân đang nói về một chuyến đi du lịch nghỉ dưỡng, không hề thấy một chút căng thẳng.

Lâm Thu Thạch thấy hắn bình tĩnh như vậy cũng không lo lắng nữa.

Sau đó Nguyễn Nam Chúc sắp xếp cho Lâm Thu Thạch phòng ở, phòng trên tầng ba cuối dãy hành lang, đối diện với phòng của Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch chuyển hành lí lên phòng của mình, háo hức thả Hạt Dẻ ra khỏi ba lô.

Đến môi trường xa lạ Hạt Dẻ lại không hề nhút nhát, vui vẻ quẫy cái mông phập phồng lông chạy như bay đến chỗ Nguyễn Nam Chúc, đến cạnh người hắn bắt đầu cọ cọ quấn quấn, đòi ôm đòi bế.

Lâm Thu Thạch ghen tị đến đỏ mắt vội vàng chạy đến, miệng nói: "Nam Chúc, Nam Chúc... để tôi hít một hơi!"

Trình Thiên Lý đứng bên cạnh nhìn cậu bối rối: "... Lâm Thu Thạch anh nghiện hơi mèo rồi à??"

Nguyễn Nam Chúc cúi đầu nhìn Hạt Dẻ: "Hít đi!"

"Được thôi!" Cậu vươn tay sờ sờ Hạt Dẻ, phát hiện nó thực sự không dùng vuốt phản kháng nữa, đây thật là một sự tiến bộ vượt bậc.

Cơ hội ngàn năm có một, Lâm Thu Thạch vội vàng chớp lấy thời cơ bổ nhào đến, chôn mặt vào cái bụng mềm mềm của Hạt Dẻ.

Hạt Dẻ kêu meow một tiếng, đệm thịt màu hồng mềm mại đánh lên đầu Lâm Thu Thạch.

Hít mèo làm đời thêm vui, như một tay chơi sành điệu không thể không hút cần, chỉ có hít mèo mới duy trì được ý nghĩa của cuộc sống. Mấy tháng không được động đến bảo bối của mình Lâm Thu Thạch giờ này cuối cùng cũng được toại nguyện, cảm động đến gần như nước mắt phun trào.

"Trời đ*, mấy người đang làm gì vậy? Thử cảm giác mạnh à?" Đột nhiên có giọng nói từ cửa truyền vào, Lâm Thu Thạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cảm thấy Nguyễn Nam Chúc bỗng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tóc cậu: "Lâm Thu Thạch, cậu đừng quỳ mà hít như vậy."

"Trời đ*! Quỳ hít! Nguyễn ca, các người thật biết cách hưởng thụ!!" Người đó nói.

"..." Cậu im lặng trong ba giây, mới phản ứng ra chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy lúc này Nguyễn Nam Chúc đang đặt Hạt Dẻ trên đùi, mà cậu đang nửa quỳ trước mặt Nguyễn Nam Chúc, vẻ mặt say sưa ngây ngất chôn trên người Hạt Dẻ... tư thế này nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.

Lâm Thu Thạch im lặng đứng dậy, quay đầu nhìn người đằng sau.

Người này trước đây cậu đã gặp qua ở biệt thự, là một người đàn ông tên là Dị Man Man, có lẽ vì ánh mắt của Lâm Thu Thạch quá oán hận, làm Dị Man Man có chút sợ hãi, nói: "Không sao đâu, hai người tiếp tục đi, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Nguyễn Nam Chúc cười trầm thấp.

Hạt Dẻ đang trong vòng tay hắn vẻ mặt ngơ ngác, lông mao trên người vì động tác Lâm Thu Thạch mà loạn hết cả lên, nhưng vẫn cực kỳ đáng yêu.

Lâm Thu Thạch đứng dậy, đổi tư thế, lộ ra chú mèo trước mắt, giơ tay chỉ chỉ, tỏ ra bản thân không hề làm việc gì không đứng đắn.

"Ồ, đang chơi với mèo hả." Dị Man Man xấu hổ cười cười. "Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi."

"Không sao. Tôi không nên quá kích động..." Lâm Thu Thạch nói.

Trình Thiên Lý đứng cạnh chứng kiến toàn bộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đạp bàn cười haha, vừa cười vừa lấy điện thoại ra, để Lâm Thu Thạch lại đây xem ảnh cậu chàng vừa chụp.

Lâm Thu Thạch lại gần xem, thì thấy trong ảnh bản thân nửa quỳ giữa hai chân Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc vẻ mặt dịu dàng nghiêng nghiêng nhìn cậu, còn giơ tay nắm nhẹ tóc cậu...

"Trời đ*t mẹ, cậu chụp lúc nào vậy, có xóa ngay không thì bảo..."

Trình Thiên Lý vội vàng nói: "Được được được, anh đừng kích động, em xóa ngay đây." Cậu chàng phải đứng trước mặt Lâm Thu Thạch xóa ảnh, sự việc mới kết thúc.

Lâm Thu Thạch làm xong hết mặt mày kiệt sức ngồi trên sô pha, tỏ ra đến tuổi này rồi muốn hít một con mèo cũng khó khăn đến vậy.

Cậu nói xong liền nhìn thấy Hạt Dẻ vui vui vẻ vẻ dùng đầu cọ ngực Nguyễn Nam Chúc, bộ dạng sao ngươi còn chưa hít ta.

"..." Hạt Dẻ con đúng là đồ phản bội!!!

Buổi tối hôm đó, vì chúc mừng Lâm Thu Thạch dọn đến ở, mọi người cùng ăn một bữa cơm, Lâm Thu Thạch cũng làm quen các thành viên trong biệt thự một lần nữa.

Dị Man Man, Trần Phi, Lô Diễm Tuyết lần trước đã gặp qua, theo lời bọn họ nói còn có những người đang bận ở nơi khác, qua một thời gian nữa mới về. Trong biệt thự còn nuôi một chú chó Corgi tên là Bánh Gối, hai ngày nay bị ốm nằm viện, Trình Thiên Lý nói ngày mai mới đón về nhà.

"Nhỡ chúng nó đánh nhau thì sao?" Lâm Thu Thạch nhìn Hạt Dẻ có chút lo lắng.

"Không đâu, Hạt Dẻ nhà anh tính tình hiền lành phết. Bánh Gối nhà em cũng hiền lắm, chỉ là có một tật xấu, thích ngửi đít mèo." Trình Thiên Lý nói.

"Nó là đực hay cái?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Là đực." Trình Thiên Lý đáp. "Em đưa nó đi dạo, gặp phải mèo hoang còn bị đánh, haiz." Cậu chàng nhìn Hạt Dẻ.

Nếu đã như vậy, có lẽ sẽ không xảy ra sự vượt chủng* ngoài ý muốn...

(Giao phối khác loài.)

Trần Phi và Dị Man Man đều kính Lâm Thu Thạch một chén rượu, nói mọi người về sau cùng giúp đỡ lẫn nhau, Lô Diễm Tuyết ngồi bên cạnh cười ngọt ngào, tỏ ra rất vui vì Lâm Thu Thạch gia nhập.

Lâm Thu Thạch cũng chỉ uống hai chén, thấy rằng tình hình sức khỏe của bản thân không cho phép, không dám uống nhiều.

Kết thúc bữa ăn, Lâm Thu Thạch về phòng của mình, nằm trên giường lật qua lật lại vẫn không ngủ được. Trong đầu cậu có chút hỗn loạn, ý nghĩ kỳ quái cứ dậy lên trong đầu.

Đã không thể ngủ được Lâm Thu Thạch liền bò dậy, muốn ra hành lang hít thở không khí.

Kết quả khi bước đến cửa sổ ngoài hành lang, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cậu nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng trong sân nói chuyện với Trần Phi.

Hai người vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trước mặt đặt một quyển sổ, thỉnh thoảng dùng bút vừa vẽ vừa viết.

Trần Phi tư chất nhã nhặn, đeo một gọng kính màu đen, cười lên rất dịu dàng. Lâm Thu Thạch nghe Trình Thiên Lý nói trước kia anh ta là giáo viên, cụ thể gia nhập thế nào không rõ lắm, vì Trình Thiên Lý thực ra là người vào biệt thự muộn nhất.

Đãng lẽ cự li xa thế này Lâm Thu Thạch không thể nghe thấy, nhưng kì diệu thay cậu vậy mà có thể loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, mặc dù không rõ lắm, nhưng có thể đoán ra một hai điều.

Họ hình như đang thảo luận đến cánh cửa tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc, về manh mối của bối cảnh, trong đó có thể ẩn giấu ám thị...

Lâm Thu Thạch còn định tiếp tục nghe, Nguyễn Nam Chúc đứng dưới tầng sau lưng như có mắt, trực tiếp quay đầu nhìn về hướng cậu.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Lâm Thu Thạch ngượng nghịu vẫy tay chào hắn.

Nguyễn Nam Chúc quay đầu nói gì đó với Trần Phi, sao đó đi vào biệt thự, Lâm Thu Thạch đi hay đứng tại chỗ cũng cảm thấy kỳ kỳ, chỉ còn cách mở cửa phòng mình, ngồi bên cửa đợi.

Một lúc sau, Nguyễn Nam Chúc quả nhiên xuất hiện trước cửa phòng cậu.

"Cậu không ngủ được hả?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp. "Trong đầu loạn cào cào."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu đã không ngủ được thì tôi cho cậu xem thứ này." Hắn ngồi trước máy tính trong phòng, ấn nút mở máy.

Âm thanh khởi động máy vang lên, màn hình máy tính sáng lên, Nguyễn Nam Chúc cầm chuột di mở ra một địa chỉ trang web được đánh dấu.

Logo của trang web đó là hình một cánh cửa màu đen, gần như giống hệt cánh cửa sắt Lâm Thu Thạch vào.

Nguyễn Nam Chúc mở trang web ra, nhập một dãy ID và mật khẩu, giây lát sau, một diễn đàn màu đỏ hiện ra trước mắt Lâm Thu Thạch.

"Đây là một diễn đàn, người từng vào cánh cửa đã lập ra nó, nội dung trong này rất phong phú, cũng có nhiều thông tin, cậu rảnh rỗi có thể xem xem." Nguyễn Nam Chúc nói. "Chỉ được dùng máy tính này, không được dùng bất kỳ thứ gì khác truy cập diễn đàn."

"Dùng thứ khác sẽ bị phát hiện địa chỉ à?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

"Bị phát hiện sẽ ra sao?" Lâm Thu Thạch rất tò mò về điều này.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Bị phát hiện sẽ xảy ra việc vô cùng tồi tệ." Hắn im lặng một lúc, giọng nói lạnh nhạt nói ra sự thực kinh người. "Cửa có thể sẽ bị cướp đi."

"Cái gì??" Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt.

"Tôi đã sớm nói qua, cửa không phải sự trừng phạt, mà là sự khen thưởng." Nguyễn Nam Chúc nói. "Những người xác định phải chết vào cánh cửa, chỉ cần thông qua mười hai cánh cửa, sẽ giành được cuộc sống mới."

"Nhưng làm sao cửa có thể bị cướp được chứ?" Lâm Thu Thạch vẫn không hiểu.

Nguyễn Nam Chúc giải thích: "Người không có cánh cửa chỉ cần cùng người sở hữu cánh cửa vào trong đó, trong thế giới của cửa giết chết chủ nhân cánh cửa, khi đó cánh cửa sẽ chuyển nhượng chủ nhân, đương nhiên loại việc này tương đối khó, nhưng chỉ cần có tà ý, tất sẽ có cách."

Lâm Thu Thạch nghe xong sững sờ vài giây, sau đó âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cậu không ngờ rằng bản thân phải đề phòng không chỉ là thế giới đáng sợ như địa ngục, còn có mưu ma chước quỷ của con người. Không thể tưởng tượng ra nếu như cậu không gặp được Nguyễn Nam Chúc, kể cả có thể thoát ra khỏi cánh cửa, có lẽ cũng sẽ ngốc nghếch phạm sai lầm.

Cậu lại nghĩ đến Trương Tử Song chết trong cánh cửa thứ nhất, Trương Tử Song không phải lần đầu tiên vào cửa, nhưng vì không kịp thay quần áo, dẫn đến sau khi anh ta bị tai nạn xe hơi Lâm Thu Thạch trực tiếp nhận ra thân phận của anh ta.

Lâm Thu Thạch nhìn màn hình máy tính, phát hiện độ sôi nổi của diễn đàn này rất cao, hiện tại đã là hai giờ sáng mà vẫn còn hơn sáu nghìn người online.

"Việc cũng là chúng ta trên mạng nhận được." Nguyễn Nam Chúc nói. "Chẳng qua không phải web này, cậu vừa mới vào không cần hiểu biết quá nhiều, trước tiên tham khảo diễn đàn đã."

"Ồ." Lâm Thu Thạch cảm tạ Nguyễn Nam Chúc. "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn xuông, dùng hành động được rồi."

Lâm Thu Thạch ấp úng: "Được thôi... anh muốn tôi cảm ơn kiểu gì, không bằng..." Cậu đang định nói ngày mai mời Nguyễn Nam Chúc ăn cơm, Nguyễn Nam Chúc lại ngắt lời cậu: "Không bằng có thời gian rảnh lại ở đùi tôi hít mèo phát nữa?"

"..." Tên lưu manh này lại giở trò gì đây?

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Tử Vong Vạn Hoa Đồng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ