Chương 29: Cánh cửa thứ ba

12 1 0
                                    

Nguyễn Nam Chúc ngủ trong bệnh viện cả một ngày, ngày thứ hai mới tỉnh dậy.

Trong thời gian đó Lâm Thu Thạch vẫn luôn ở bên cạnh hắn, lo lắng hắn xảy ra chuyện bất trắc. Mấy thành viên trong biệt thự đều đến bệnh viện một chuyến, khi biết được Nguyễn Nam Chúc không sao mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh.

Khi Nguyễn Nam Chúc tỉnh dậy, Lâm Thu Thạch đang dùng diện thoại xem tin tức. Cũng không biết có phải cậu bị ảo giác hay không, hai ngày nay có rất nhiều người xảy ra tai nạn, đã vậy tử trạng cũng rất kỳ quái, còn có mấy người trong hỏa hoạn đi vào thang máy kết quả thang máy bị kẹt lưng chừng, ba người bên trong đều bị thiêu sống.

Lâm Thu Thạch đọc xong tin tức ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Nam Chúc, phát hiện hắn đã tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh vẫn không nói gì, cũng không động đậy, cứ như vậy im lặng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

"Nam Chúc!" Lâm Thu Thạch thấy vậy rất lo lắng tâm trạng của hắn, dè dặt gọi tên hắn.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, ánh mắt từ từ chuyển sang người Lâm Thu Thạch, trong đôi đồng tử màu đen là một loại tâm tình Lâm Thu Thạch không thể hiểu.

"Anh có khát không?" Lâm Thu Thạch thấy môi hắn có hơi khô, liền tiến đến đỡ hắn dậy, sau đó đưa cốc được rót đầy nước đến bên môi hắn. "Bác sĩ nói thân thể anh không có vấn đề gì quá đáng ngại, chỉ là lao lực quá độ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."

Nguyễn Nam Chúc từng ngụm từng ngụm nuốt nước, lại nhắm mắt rồi mới nói: "Biết rồi."

"Anh đói không? Tôi lấy cháo cho anh ăn." Lâm Thu Thạch ân cần hỏi.

"Không." Nguyễn Nam Chúc đáp. "Cậu ngồi bên cạnh đi, điện thoại tôi đâu?"

Lâm Thu Thạch đưa điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn ấn một dãy số. Cũng không biết đầu bên kia nói những gì, Nguyễn Nam Chúc ừ hai tiếng liền cúp máy.

"Manh mối cánh cửa thứ năm của Trình Thiên Lý xuất hiện rồi." Nguyễn Nam Chúc nói. "Năm ngày sau cậu và thằng bé sẽ cùng vào đó."

"Được." Lâm Thu Thạch sẵn lòng nghe sự sắp xếp của Nguyễn Nam Chúc.

"Tôi xem tình hình bên này thế nào, nếu có thể tôi sẽ đưa hai người vào cùng." Nguyễn Nam Chúc khép hờ mắt. "Nhưng vẫn chưa xác định được tình hình, chỉ đành cố hết sức vậy."

"Anh không cần miễn cưỡng đâu. Một mình tôi vào cũng được." Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, không trả lời.

Về sau Lâm Thu Thạch mới biết được, đây đã là cánh cửa thứ mười của Nguyễn Nam Chúc, cùng vào cửa với hắn còn có một người đàn ông cũng phải vào cửa thứ mười của tổ chức khác. Quan hệ của hai người rất tốt, chỉ là thoát ra khỏi cánh cửa này, chỉ còn lại một mình Nguyễn Nam Chúc.

"Cuối cùng chỉ có tôi và một người phụ nữ không quen biết còn sống." Sau khi về đến biệt thự, Nguyễn Nam Chúc giản lược lại sự việc xảy ra trong cánh cửa. "Chắc chắn cô ta không phải hạng xoàng."

Có thể sống sót qua cánh cửa thứ mười làm gì có chuyện hạng người ngồi mát ăn bát vàng có thể làm được.

"Trình Thiên Lý, lấy được gợi ý chưa?" Dường như Nguyễn Nam Chúc không muốn nói tiếp về chuyện trong cánh cửa đó, lảng sang chuyện khác.

"Lấy được rồi." Trình Thiên Lý nói. "Lúc anh đang hôn mê em đã lấy được rồi." Cậu móc một tờ giấy từ trong túi áo ra. "Nó đây này."

Nguyễn Nam Chúc xem xong chữ trên mẩu giấy liền đưa cho Lâm Thu Thạch đang ngồi bên cạnh: "Cậu xem đi, đây cũng là gợi ý cánh cửa tiếp theo của cậu."

"Ồ." Lâm Thu Thạch nhận lấy, nhìn thấy trên mẩu giấy có viết ba chữ: Trống chị hai.

Lâm Thu Thạch không hiểu hàm nghĩa trên tờ giấy. "Đây là ý gì? Là tên nhạc cụ hả?"

"Không, là tên một bài hát." Trình Thiên Lý đã tìm ra đại khái hàm nghĩa trên mảnh giấy. "Lời bài hát đại khái là về một cô em gái đi khắp nơi tìm người chị của mình..."

"Chỉ có vậy thôi hả?" Nguyễn Nam Chúc nói.

"Đương nhiên không chỉ có vậy." Cậu chàng xấu hổ lắc lắc đầu, cười lên: "Nhưng mà em còn chưa kịp tìm hết."

Trình Nhất Tạ ngồi bên cạnh không mặn không nhạt nói: "Đến lúc chết mà vẫn ung dung thế này là tốt rồi."

"Wa, sao anh lại nói vậy, không phải còn mấy ngày nữa lận sao!" Trình Thiên Lý nói.

Mắt thấy hai người họ sắp sửa cãi nhau đến nơi, Nguyễn Nam Chúc tay làm động tác dừng: "Mau tìm hiểu rõ ràng cho tôi, hiện giờ thời gian vào cửa của cậu chưa ổn định, đừng để xảy ra chuyện gì."

"Dạ." Trình Thiên Lý ngoan ngoãn vâng lời.

Không tìm hiểu còn đỡ, đợi đến khi tìm ra hàm nghĩa ẩn giấu trong lời bài hát, Lâm Thu Thạch cảm thấy sau lưng mát rười rượi, mát đến phát lạnh cả sống lưng.

Mấy câu đầu của lời bài hát trống chị hai là:

"Chị hai tôi từ nhỏ đã không biết nói, khi tôi bắt đầu biết nghĩ đã rời nhà mà đi

Từ đó tôi ngày ngày ngày ngày nhớ chị

Chị hai ơi

Vẫn cứ thế đến khi lớn như chị

Tôi bỗng hiểu chị

Từ đó tôi ngày ngày ngày ngày tìm chị

Chị hai ơi

Một người già ngồi trên lưng lạc đà

Lặp đi lặp lại niệm một câu

Ô om ma ni ba mi mu"

Xem qua thì chỉ là một câu chuyện người em gái tìm cô chị gái bị câm của mình, nhưng sau khi tìm được bối cảnh đằng sau câu chuyện, mới phát hiện bài hát này nói về trống da người.

Rất lâu về trước, một tôn giáo nào đó có tồn tại một tập tục như vậy, đó là lột sống da của trinh nữ để làm trống, nghe nói tiếng trống được làm từ da trinh nữ đánh lên có thể liên thông sinh tử, thoát khỏi luân hồi, trường sinh bất tử.

Mà người chị bị câm trong lời bài hát, có người nói là tự nguyện bị làm thành trống, nhưng rốt cuộc có phải tự nguyện hay không thì tùy dư luận xôn xao rồi.

"Da người nhất định phải chọn ra một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện tình ái, như vậy mới thuần khiết nhất, nếu như là bị câm thì càng tốt, vì bị câm sẽ không nói dối, linh hồn cũng không bị vẩn đục." Trình Thiên Lý đọc nội dung cậu ấy tìm được. "Đã thế còn bắt buộc phải lột sống, như vậy âm sắc của trống da người mới tốt nhất..." Cậu chàng đọc xong thì run lập cập. "Thật may chúng ta sống trong xã hội pháp trị."

Đôi lúc chuyện con người có thể làm ra, còn đáng sợ hơn nhiều so với ma quỷ.

Lâm Thu Thạch nói: "Người sáng tác ra bài hát này nói khi đang du lịch thì gặp được một cô em gái đang đi tìm người chị của mình, cô em gái đó không biết chị mình vì sao đột nhiên mất tích, đến khi cô nghe thấy tiếng Ô om ma ni ba mi mu, tiếng trống vọng đến từ đằng xa."

Nguyễn Nam Chúc yên lặng lắng nghe, chẳng ừ hử gì cả. Sắc mặt hắn hiện giờ thật ra cũng không được tốt, mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng tổn thương trên tinh thần cũng không thể một hai ngày là có thể buông bỏ.

"Lần này em sẽ đi cùng bọn họ." Trình Nhất Tạ ngồi bên cạnh bỗng dưng lên tiếng. "Anh nghỉ một thời gian đi."

Nguyễn Nam Chúc hỏi lại: "Cậu đi hả?"

Trình Nhất Tạ gật đầu, mặc dù nhìn qua tuổi tác không hơn kém Trình Thiên Lý là mấy (thì sinh đôi chả vậy), nhưng tư chất ổn trọng hơn rất nhiều. Hoàn toàn không giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, có thể nói ở một mức độ nào đó thì nhìn qua cậu ta và Nguyễn Nam Chúc có vài phần giống nhau.

"Để tôi suy nghĩ đã." Nguyễn Nam Chúc thế nhưng lại nhìn sang Lâm Thu Thạch, không trực tiếp đáp ứng.

Trình Nhất Tạ hơi cau mày, dường như không hiểu vì sao Nguyễn Nam Chúc lại do dự, nhưng cuối cùng không nói gì, đáp một tiếng được.

Cũng may dù trạng thái của Nguyễn Nam Chúc không được tốt, nhưng đã thoát ra khỏi cánh cửa hung hiểm đó.

Buổi tối mọi người làm tiệc chúc mừng, Lô Diễm Tuyết xuống bếp làm một bàn món ngon, Lâm Thu Thạch ở bên cạnh phụ bếp, phát hiện trù nghệ của Lô Diễm Tuyết rất xuất sắc. Hỏi mới biết thì ra trước đây Lô Diễm Tuyết mở nhà hàng, về sau vào cánh cửa mới dẹp tiệm, vào biệt thự này ở.

"Thật ra trù nghệ đỉnh nhất không phải tôi." Lô Diễm Tuyết nói. "Tay nghề của Trương Giao tốt hơn tôi nhiều, nhưng trong thời gian này anh ta không ở nhà, đợi anh ta về là anh có lộc ăn rồi, nhưng mà tôi thấy anh thành thạo lắm, bình thường bộ hay nấu ăn hả?"

"Tại tôi ở một mình mà." Lâm Thu Thạch cúi đầu thái rau. "Cũng phải biết làm chút gì đó."

Cơm canh đã lên mâm, còn mở thêm vài chai rượu ngon, bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái, mọi người cười cười nói nói, hoàn toàn không nhìn ra hơi mù được ẩn giấu.

Lâm Thu Thạch cũng uống hai chén, rồi ngừng không uống nữa, trong lòng cậu có tâm sự, không dám uống say.

Ngược lại tửu lượng của Nguyễn Nam Chúc rất tốt, một mình uống cạn một chai rượu vang.

Cơm no rượu say thì mọi người đều giải tán, Lâm Thu Thạch cũng về phòng của mình, sau khi về tắm nước nóng một lượt, lúc ra thì thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi ở đầu giường đợi cậu.

"Anh Nam Chúc, có chuyện gì không?" Lâm Thu Thạch vừa lau tóc vừa bước qua.

"Tôi cần em." Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch nghe xong sững sờ: "Anh nói vậy nghĩa... là gì?"

"Ý nghĩa ngay mặt chữ." Nguyễn Nam Chúc nói. "Em không được chết."

Lời nói này nghe qua có phần ám muội, nhưng Lâm Thu Thạch với tư cách là trai thẳng sắt đá, hoàn toàn không nghĩ gì sâu sa, cậu nói: "Anh có thể nói rõ ràng hơn được không?"

Cuối cùng Nguyễn Nam Chúc chỉ nói một câu, hắn nói: "Có những người trời sinh là sống vì cánh cửa."

Hắn nói xong liền bỏ đi, để lại Lâm Thu Thạch vẻ mặt mù tịt.

Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy từ sau khi ra khỏi cánh cửa thứ mười, Nguyễn Nam Chúc thay đổi phần nào, nhưng không thể ngay lập tức hiểu ra sự thay đổi rốt cuộc nằm ở đâu.

Sau khi đã nghỉ ngơi vài ngày, trạng thái của Nguyễn Nam Chúc cũng dần dần hồi phục.

Lâm Thu Thạch biết mấy ngày sau sẽ phải đối mặt với cánh cửa thứ ba của mình, nên vẫn luôn hăng hái làm công tác chuẩn bị.

Nói là công tác chuẩn bị, thật ra là tối đến cùng Trình Thiên Lý xem phim kinh dị.

"Có hữu dụng thật không vậy?" Lâm Thu Thạch tỏ ra nghi ngờ.

"Hữu dụng hữu dụng, xem nhiều sẽ không sợ nữa." Trình Thiên Lý ôm trong lòng một bịch khoai tây chiên.

"Chúng ta không cần tiếp tục tìm manh mối sao..." Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy không đáng tin cậy.

"Cửa hiện tại rất đơn giản, manh mối chỉ có thế, tìm tiếp cũng chẳng có nội dung gì khác nữa." Trình Thiên Lý nói. "Ái chà, anh xem, ma nữ xuất hiện rồi."

Trong khi hai người đang xem phim, Bánh Gối nằm bên cạnh gảy gảy Hạt Dẻ, Hạt Dẻ cũng nằm sấp trên một góc sô pha, rảnh rỗi lắc lắc cái đuôi.

Dị Man Man đi qua thấy Lâm Thu Thạch đang cùng Trình Thiên Lý ngồi xem phim, thở một hơi thật dài.

Lâm Thu Thạch mới đầu còn không hiểu vì sao Dị Man Man thở dài, kết quả ba phút sao cậu liền biết đáp án: Trình Thiên Lý, cực kỳ sợ ma.

Chỉ cần ma quỷ xuất hiện, cậu chàng bắt đầu gào thét, gào như con gà bị thiến kêu thảm thiết, còn định chui cả người vào khe sô pha.

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Em sợ đến vậy à?"

Trình Thiên Lý run lập cập nói: "Bộ anh không sợ hả?"

"Dù sợ cũng không sợ như em, em đừng có ôm tay anh nữa được không..." Cậu cảm thấy cánh tay của mình sắp bị vặn đứt rồi.

Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Tử Vong Vạn Hoa Đồng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ