Lê Đông Nguyên vậy mà dám cho rằng Bạch Khiết là bạn gái mình.
Lê Đông Nguyên x Nguyễn Lan Chúc.
---
Lê Đông Nguyên lấy điện thoại ra nhấp vào thư viện ảnh. Sau đó không ngại ngần mà đưa cho nhóm Lăng Cửu Thời xem. Miệng tíu tít không giấu nổi nét cười.
Bên trong là một cô gái mặc váy trắng, tóc xoã dài trước ngực, miệng mỉm cười, nhìn trông rất hồn nhiên.
"Hắc Diệu Thạch các người có phải hay không có người tên Bạch Khiết? Tôi cũng nghe cô ấy thường hay qua cửa."
"Anh thích cô ấy?"
"Phải, tôi ngưỡng mộ cô ấy lâu rồi, vẻ đẹp nữ quyền này không phải ai cũng có đâu."
Lê Đông Nguyên không tí liêm sỉ gì liền nói thích Nguyễn Bạch Khiết, dù chỉ qua bức ảnh nhưng hắn khẳng định cô chính là bạn đời của mình.
Trình Thiên Lý và Lăng Cửu Thời nhịn cười đến bẹo hình bẹo dạng. Ngược lại, người nằm trong sự tình đó thì không biết nên giải thích sao.
"Em thật sự cũng muốn anh rể và chị dâu chung một nhà."
Trình Thiên Lý tâm trạng cũng bay bổng mà thốt ra một câu trêu đùa.
"Anh rể nào?"
"Lê Đông Nguyên đó."
Nguyễn Lan Chúc hiện tại rất muốn đem Trình Thiên Lý dán lên tường, lại trừng mắt quay sang Lê Đông Nguyên. Quyết định không nói thêm gì nữa.
Sau lúc đó, Lê Đông Nguyên đột nhiên đưa ra chìa khoá.
"Cậu tìm được chìa khoá khi nào?"
"Tạm thời không nói."
Lê Đông Nguyên cứ thản nhiên trả lời, vô ưu vô lo. Nhưng nhìn cái bản mặt đó chắc chắn không mấy tốt lành gì.
"Thật không giống cậu chút nào nhỉ?"
Nguyễn Lan Chúc thuận miệng nói mấy câu khiêu khích. Lê Đông Nguyên vậy mà lại không giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
Sáng hôm ấy, Nguyễn Lan Chúc tâm trạng mệt mỏi đi xuống sau giấc ngủ dài. Lại thấy mặt ai nấy cũng đều căng thẳng.
Còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế, Lê Đông Nguyên đã gọi anh ra nói chuyện riêng. Đến một chỗ vắng vẻ mà chắc chắn rằng không ai ở đây, Lê Đông Nguyên mới buông lỏng cảnh giác.
"Chìa khoá đó là giả."
"Tôi biết mà. Bạch Lộc lão đại nổi tiếng là buôn đạo cụ giả, sao tôi không biết được."
Lê Đông Nguyên mặt vẫn bình tĩnh, hình như hắn cũng nghĩ rằng anh sẽ đoán được, nên chỉ nhẹ mỉm cười.
"Chìa khoá bị trộm rồi."
"Ai? Còn không nhìn ra được chìa khoá đó là giả?"
"Không biết."
Hắn lắc đầu, đoán chừng người cướp có thể nằm trong đoàn bọn họ.
Lê Đông Nguyên đứng gãi ót, hình như định nói gì đó nhưng lại thôi. Mà điều này lại lọt vào tầm mắt của Nguyễn Lan Chúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Đoản) [AllChúc] Trò Chơi Trí Mệnh
Short StoryCụ thể là all Chúc Manh:3 Hầu như tự sáng tác, có theo nguyên tác, chỉ là thay đổi chi tiết. Vì là tự viết nên thời gian up khá lâu, mọi người thông cảm.