|Lăng Lan| Váy trắng #End

384 81 4
                                    

Nguyễn Lan Chúc xuyên bộ váy trắng cùng Lăng Cửu Thời vào cửa.

Lăng Cửu Thời x Nguyễn Lan Chúc.

---

Sáng sớm sau khi thức dậy bởi tiếng chuông reo, hai người lại đến phòng ăn.

Lần này bàn ăn chỉ còn sót lại không quá mười người, chủ yếu là nam nhân. Bởi vậy nữ nhân vào cửa này là một thiệt thòi lớn.

Bữa ăn vẫn được tiếp tục như thường, nam chủ nhân từ đầu đến cuối đều cùng họ dùng bữa, ăn xong vẫn đứng bên ngoài giám sát.

"Hôm qua tôi lẻn vào phòng hắn, phát hiện trong phòng toàn hộp trang sức, có lẽ độc được giấu một trong các hộp đó."

Lăng Cửu Thời bên cạnh thì thầm, bởi vì hai người ngồi cách xa đám đông, cộng thêm trước đó biết cả hai là một đôi nên cũng chẳng ai dám quấy rầy, nên thông tin chẳng có ai nghe được cả.

"Vậy một lát chúng ta đến đó."

"Nghe em."

Lăng Cửu Thời cười ôn nhu, hai người lại diễn cảnh tình tứ khiến đám cẩu độc thân kia cảm thấy không biết có nên trốn đi không.

Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, nhân lúc nam chủ nhân không ở trong phòng, hai người mới tiến vào quan sát.

Các hộp trang sức đều có cách bày trí khác nhau, Nguyễn Lan Chúc tùy ý mở một hộp ra, chỉ có son phấn.

"Số trang sức này có lẽ là của mẹ hắn ta."

"Vậy chắc chắn cửa nằm trong phòng bà ấy."

Cả hai gật đầu, bắt tay vào mở hộp nhằm tìm lọ thuốc độc mà nam chủ nhân đã giấu.

"Tìm thấy rồi."

Lọ thuốc được giấu trong một chiếc hộp trang sức cũ kĩ nhất trong số những hộp còn lại.

"Tại sao hắn lại giấu trong chiếc hộp cũ?"

"Có lẽ hắn còn thương mẹ mình nhiều lắm. Nhìn xem, chắc chắn là đồ bà ấy làm tặng cho hắn."

Ngoài các vết trầy xước ra, còn có dòng chữ nguệch ngoạc được khắc trong đó mà hai người chẳng thể nào đọc nổi.

Trong đầu cậu còn định suy diễn 7749 câu chuyện bi thương của môn thần, thì Nguyễn Lan Chúc trong chốc lát đã nhìn ra được rồi.

Nhưng điều quan trọng nhất là phải làm cách nào để hạ độc nam chủ nhân?

"Trong bữa cơm hắn sẽ ăn cùng chúng ta, nhân cơ hội đó hạ độc hắn là được."

Lăng Cửu Thời nghe thấy hợp lí, liền vỗ tay tán thưởng.

"Tiểu bảo bối thật lợi hại, có cần tôi thưởng cho em cái hôn không?"

Nguyễn Lan Chúc bất giác ho khan mấy tiếng, từ khi bước vào cửa anh đã không ít lần ngại đến đỏ mặt bởi mấy câu nói ngọt của cậu rồi.

"Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn trước."

Lăng Cửu Thời nhìn dáng vẻ của anh lại bất giác cười, cậu không thể ngừng trêu ghẹo vì trông anh lúc ngại ngùng rất đáng yêu.

(Đoản) [AllChúc] Trò Chơi Trí MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ