|Lăng Lan| Lăng Lăng ca

665 84 3
                                    

Lăng Cửu Thời dù cứng nhắc, nhưng khi nghe Nguyễn Lan Chúc gọi Lăng Lăng ca thì cũng phải cưng chiều thôi.

Lăng Cửu Thời x Nguyễn Lan Chúc.

---

Lăng Cửu Thời vừa nhìn đồng hồ treo tường, lại vừa nhìn ra cửa như đang đợi ai đó. Hành lí cậu cũng đã thu xếp xong xuôi hết rồi, chỉ chờ đi thôi.

Cánh cửa được mở ra, Lăng Cửu Thời cũng tức thì đứng dậy. Nguyễn Lan Chúc cùng Trình Thiên Lý bước vào.

"Anh đến rồi?"

Lăng Cửu Thời hí hửng chạy ra nghênh đón. Nguyễn Lan Chúc nhìn khắp nơi toàn là hành lí thì có hơi bất ngờ.

"Cậu chuẩn bị xong hết rồi?"

"Xong hết rồi."

Lăng Cửu Thời như vậy thật ra là sau lần đi cửa hai cùng Nguyễn Lan Chúc, sau lần thổ lộ có vẻ anh rất muốn cậu tham gia Hắc Diệu Thạch.

Cộng thêm việc trước nay Lăng Cửu Thời luôn thao thức muốn gặp người. Nay lại được mời gọi tham gia, tội gì mà không đồng ý chứ.

Nguyễn Lan Chúc yêu cầu Trình Thiên Lý nhanh chóng mang hành lí ra xe. Sau đó là trở về Hắc Diệu Thạch.

"Anh Lăng Lăng."

Dịch Mạn Mạn mở cửa ra chào đón cậu, còn rất tốt bụng mà giúp cậu mang hành lí lên phòng.

Trần Phi ngồi trên sofa cũng tiện chào hỏi một cái, dù sao anh ta cũng khẳng định thực lực của cậu rất tốt, nên khi cậu tham gia vào đây cũng chẳng có ý kiến gì.

Lư Diễm Tuyết thì vui vẻ trong bếp đang chuẩn bị cơm, còn có Nhất Tạ đang phụ giúp chị ấy nữa.

Nhìn thấy cảnh này trong lòng cậu dâng lên cảm giác hồi hộp.

Nguyễn Lan Chúc mở lồng, đem Hạt Dẻ ôm trong lòng vuốt ve.

"Mèo của tôi tôi còn không ôm được. Nó vậy mà lại chịu anh."

Lăng Cửu Thời nhìn Hạt Dẻ hưởng thụ trong bàn tay ấm áp của Nguyễn Lan Chúc không khỏi ghen tị.

"Nếu cậu ở đây thì một thời gian nó cũng sẽ cho cậu ôm."

Nói xong Nguyễn Lan Chúc trả nó trở về lồng, rồi nhìn vào đồng hồ trên tay. Có lẽ anh đã đến giờ vào cửa rồi.

"Nguyễn ca, anh phải đi sao? Thế còn bữa cơm?"

Dịch Mạn Mạn chỉ vào căn bếp nhộn nhịp kia, sau đó liền nhận cái liếc mắt đáng sợ của Nguyễn Lan Chúc.

"Không được gọi tôi là Nguyễn ca, tôi đã từng cảnh cáo ai rồi?"

"Tôi!"

Trình Thiên Lý từ trên lầu thịch thịch chạy xuống, còn hô lớn một cái, mặt hãnh diện.

"Sau này không được vậy nữa."

"Tôi biết rồi, Nguyễn ca."

Trình Thiên Lý vội vàng bịt miệng mình lại. Dịch Mạn Mạn thì đứng bên cạnh nhịn cười đến đỏ mặt. Nguyễn Lan Chúc bất lực, hận bản thân hiện tại không thể lập tức mang cậu ta giáo lí một trận.

(Đoản) [AllChúc] Trò Chơi Trí MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ