12

322 45 1
                                    

Lạc Văn Tuấn luôn cảm thấy rằng đôi khi cậu càng không muốn nhìn thấy thứ gì đó thì nó sẽ càng xuất hiện trước mặt cậu. Ví dụ như trận đấu đầu tiên của BLG vào năm 2023 là với JDG. Một ví dụ khác là trận đấu này họ đã thua JDG. Sắc mặt Lạc Văn Tuấn trông rất khó coi trong vài ngày. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cậu vẫn chạnh lòng trước thất bại này.

Điều duy nhất không khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn là Triệu Gia Hào không có bất kỳ tiếp xúc đặc biệt nào với Lâu Vận Phong, và họ cũng không có liên lạc cá nhân cho đến khi Lâu Vận Phong bay về Bắc Kinh.

Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, sau khi đánh bại FPX, cậu đã hoàn toàn thả lỏng - chiến thắng trở về nhà trong dịp năm mới vẫn sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bởi vì là trận đấu cuối cùng trong năm nên có rất nhiều phỏng vấn của giới truyền thông, các tuyển thủ ở top, mid và jung đều lần lượt được gọi đi, Triệu Gia Hào cũng đang định rời đi thì bị ngăn lại.

Nhân viên bên kia phi nước kiệu tới nhìn Triệu Gia Hào vẻ mặt có lỗi: "Ừm, đội cậu có thể đổi thành phỏng vấn bộ đôi đường dưới cùng một lúc được không ?". Triệu Gia Hào nói: "Không thành vấn đề."

Nhân viên công tác nhanh chóng cảm ơn anh và nói: "On trước giờ vốn ít nói nên phiền tuyển thủ Elk cũng cùng qua đó, cậu ấy không muốn nói chuyện, có Elk sẽ giúp cậu ấy thả lỏng hơn"

"Được," Triệu Gia Hào nói, "Chắc là em ấy hơi hướng nội."

Ánh mắt của các nhân viên có chút phức tạp như thể họ đang đặt câu hỏi liệu hai từ "tuyển thủ On" và "hướng nội" có thực sự có mối liên hệ với nhau hay không. Khi Triệu Gia Hào bước vào phòng, anh thấy Lạc Văn Tuấn đang ngồi một mình, trên tay cầm micro và ngậm chặt miệng thật sự là không muốn nói chuyện. Anh bước tới ngồi xuống, nhìn nhân viên bên cạnh điều chỉnh ánh sáng và vị trí camera, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì" Lạc Văn Tuấn nói, "Tôi chỉ là không có gì để nói."

"Người ta phải đăng video," Triệu Gia Hào thì thầm, "Nếu em không chịu nói chuyện bọn họ sẽ không thể hoàn thành công việc." Lạc Văn Tuấn mím môi: " Tôi không biết nên nói cái gì."

"Muốn nói cái gì thì nói cái đó," Triệu Gia Hào mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên cổ áo Lạc Văn Tuấn, "Nếu thực sự không muốn nói thì cứ đưa micro cho anh, anh thay em trả lời". Lạc Văn Tuấn ồ một tiếng.

Triệu Gia Hào rốt cuộc nhịn không được, anh đưa tay ra chỉnh lại cổ áo lộn xộn của Lạc Văn Tuấn, cẩn thận vuốt phẳng. Đầu ngón tay hơi lạnh, cọ vào cổ và xương đòn của khiến hơi thở của Lạc Văn Tuấn dường như ngưng trệ, Triệu Gia Hào như cảm nhận được và nhanh chóng rút tay lại.

Bầu không khí nhất thời có chút căng thẳng. Sau khi Triệu Gia Hào thu tay lại liền cảm thấy đầu ngón tay có chút nóng bỏng khó hiểu, còn Lạc Văn Tuấn thì ngồi đó không nhúc nhích, trên thực tế xương quai xanh và phần cổ cũng có chút tê dại. Cả hai cùng cúi đầu, không ai dám ngước lên nhìn đối phương.

Cho đến khi nhân viên công tác đến phá vỡ sự tĩnh lặng mong manh: "Hai bạn, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?" Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn một cái rồi nói: "Được rồi"

[Transfic] [Onelk] Bệnh hữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ