NT4

19 2 0
                                    

P/s: Tương Tử Bối viết nhân ngày sinh nhật Dụ Phồn.

Tháng mười hai, Nam Thành cứ như ngâm trong nước, cả thành phố đều bị phủ một màn mưa mờ nhòe.

Chiếc ô nhỏ màu hồng nhạt vội vã chạy vào khu tập thể, từng bước chân văng bọt nước. Đến khi quay trở lại hành lang cũ kĩ quen thuộc, người dưới ô mới thở phào nhẹ nhõm. Em cất ô, phủi ống quần dính mưa ướt nhẹp, quay người lên tầng.

Đèn cảm biến âm thanh ở ngoài hành lang đã cũ lắm rồi, có mấy bóng phản ứng chậm, em dẫm lên mấy bậc cầu thang mà vẫn chưa thấy đèn sáng, thế là em quyết định đọc thuộc thật to một bài vừa mới học cuối tuần này.

"Lạc Dương mới đón gió thu qua, bâng khuâng gửi nỗi viết thư nhà."

"E lòng vồn vã chẳng tỏ tận, chực gửi..."

(*) Thơ "Thu tứ" (Trương Tịch)

Đèn cảm âm sáng lên, cô bé bỗng im bặt.

Có một chàng trai đứng dựa cửa trên tầng hai. Người ấy mặc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác áo măng tô sẫm màu, đang cúi đầu thờ ơ lướt điện thoại, bàn tay còn lại tự nhiên buông thõng của người ấy cầm một chiếc túi nhỏ trong suốt.

Nhìn thấy miếng bánh kem hình tam giác xinh xắn ngon lành trong túi, cô bé trước hết là sửng sốt, sau đó mới sực nhớ ra —— Hôm nay là ngày 2 tháng 12.

Là sinh nhật của anh trai phòng 201.

Em vốn cũng chẳng biết đâu, nhưng mà năm nào vào ngày hôm nay cái anh này cũng sẽ mang bánh tới, nhiều lần về sau không hiểu sao em cũng tự nhớ kĩ.

Chưa được mấy giây, đèn cảm âm lại tắt. Cô bé sực tỉnh, định giẫm chân xuống. "Bộp", có tiếng túi nilon va vào tường, hành lang lại sáng lên, anh trai kia ngước nhìn cô bé.

"Anh ạ." Cô bé vẫn chào hỏi người ấy như mọi lần trước đây.

"Ừm."

"Năm nay anh phòng 201 cũng chưa về đâu ạ." Cô bé chủ động báo cáo, "Nhưng mà cũng không có ai vào ở hết."

"Anh biết rồi." Trần Cảnh Thâm nói, "Cảm ơn em."

Cô bé đứng yên tại chỗ, đang định nói thêm gì thì có tiếng bước chân vang lên phía sau, là ông chú sống ở tầng trên. Trên người ông chú ám mùi rượu, tóc bị mưa xối ướt. Lúc lên tầng thấy hai người họ, ông chú cũng chỉ khựng lại vài giây rồi bật cười, khoe ra hàm răng vàng xỉn.

"Thằng nhóc này lại đến nữa à? Ôi tôi nói chứ, thằng côn đồ kia nợ chú mày bao nhiêu tiền mà để chú mày phải đứng chặn cửa bao nhiêu năm nay thế."

Không đợi Trần Cảnh Thâm nói gì, người nọ đã vừa lên tầng vừa nói tiếp, "Khuyên chú mày thật lòng, đừng đợi mãi thế nữa, bao nhiêu năm rồi không về thì tức là sẽ không về nữa, lãng phí sức lực lâu quá thế làm gì! Chú mày cứ coi như là mất tiền nhưng giải họa, kệ đi vậy."

Giọng của ông chú ấy biến mất sau hành lang, nối liền theo đó là tiếng mở cửa.

Cô bé ngẩng đầu trừng mắt lên tầng trên, rất muốn mắng ông chú ấy mấy câu.

[HOÀN] Tan Học Đợi Tôi - Tương Tử BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ