C6

242 16 0
                                    

Vợ chồng Hai Ân cầm theo tiền đi tới nhà xã trưởng thêm lần nữa, trời cũng nhá nhem tối, họ lạy lục trước sân, kêu gào thảm thiết :

- Xã trưởng, con xin ông, ông thả Ngọc Thảo đi ông, con đền tiền thuốc men, rồi có tù tội gì thì con cũng nhận hết.

Cha mẹ nàng khóc khô cả giọng, họ chỉ có mỗi Ngọc Thảo, nếu nàng có gì thì làm sao họ sống tiếp đây ?

Xã trưởng cầm cây đi ra, hung hăng đập vào lưng Hai Ân một cái, rồi đạp họ té lăn quay, hét ra lửa :

- Cút, lũ chó, dám đụng tới quý tử nhà tao. Tao cho nó mềm xương, cho nó nhớ đời.

Thằng con ông ta bước ra, cười khinh khỉnh, cái đầu vẫn còn được băng lại, nhưng nhìn anh ta không có vẻ gì là bị thương nặng lắm, chỉ là muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích.

Anh ta đi tới, ngồi ngang tầm Hai Ân nói :

- Thấy con nhỏ đó cũng ngon lắm, bán cho tao chơi đi, tao tha cho.

Hai Ân lắc đầu chắp tay lại thành khẩn :

- Lạy cậu, con lạy cậu, con bé chưa có chồng, không thể đâu cậu, tội nghiệp con gái con mà.

Anh biết con trai xã trưởng trước giờ nổi tiếng háo sắc, con gái xóm này bị cậu ta lừa cũng nhiều vô số, có người còn có chửa phải phá bỏ hoặc bỏ xứ đi. Hai Ân làm sao để con gái mình ở cạnh cậu ta.

- Bây giờ nó ở trong tay tao, muốn sao là quyền của tao.

Cậu ta quát, rồi đá Hai Ân một cái đau điếng, sức lực không hề kiêng dè.

-Vậy sao ? - một giọng nói ồm ồm vang lên.

Ông Huỳnh cùng Thanh Thủy và vài gia nhân bước vào.

Thanh Thủy đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy vợ chồng Hai Ân nằm rạp dưới đất, còn nàng đâu ? Cô hung hăng muốn tóm lấy thằng nhãi kia mà đánh nó cho hả dạ.

Xã trưởng chắp tay, khúm núm đi tới chỗ ông Huỳnh rụt rè đem ghế ra :

- Dạ, không biết ông hội ghé đây có việc gì không ạ ? A chào cô út....


- Ngọc Thảo đâu ? - Thanh Thủy túm lấy cổ áo con trai xã trưởng, nghiến răng lại.

- Cô út nói gì vậy ? Ngọc Thảo nào ? - Anh ta bây giờ mới nhớ lại, thì ra người đi cùng Ngọc Thảo đêm hôm đó là cô. Kỳ này lớn chuyện rồi. Anh ta run rẩy, đẩy cô ra.

- Tao không nhắc lại lần hai. - Cô nuốt nước bọt, tay xiết lấy cổ áo anh ta chặt hơn, cô nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ. Lòng dạ cô như quặn lại khi tưởng tượng ra Ngọc Thảo bị bọn người này đánh đập dã man, tất cả là do cô, cô không bảo vệ được nàng.

- Đem nó ra. - Con trai xã trưởng ho khan, ra hiệu cho gia nhân.

Ngọc Thảo cả người toàn là máu, vết bầm xanh tím hiện rõ mồn một trong mắt cô.

Má nàng vừa nhìn thấy đã ngất xĩu.

Ngọc Thảo nằm dài giữa sân, hơi thở yếu ớt, muốn đứng lên nhưng không tài nào đứng nổi, chỉ có thể co ro run rẩy.

Cô ngay lập tức chạy tới ôm lấy Ngọc Thảo, vỗ vỗ. - Tôi tới rồi, Ngọc Thảo, có nghe tôi nói không ?

Nàng mếu máo nhìn cô, nước mắt giàn giụa. - Cô út, đau.....đau lắm.....

- Có tôi rồi. - Cô buông thõng cánh tay mình ra, sợ làm đau nàng, cô nâng niu nhìn nàng ôn nhu. Ngọc Thảo rệu rã không chút sức sống, cô tự hỏi lũ khốn này có phải trái tim bị chó tha rồi hay không một cô gái cũng có thể ra tay đến mức này ?

Ngọc Thảo nhìn thấy con trai xã trưởng liền sợ hãi, khúm núm bám vào cánh tay cô :

- Về, cho con về đi cô út.....chỗ này không an toàn.....con sợ.....

Cô vuốt tấm lưng nàng dỗ dành - An toàn, miễn là chị bên cạnh tôi. - Cô cuộn tay lại, đem Ngọc Thảo đặt vào lòng cha nàng.

Cô nghiến răng đứng dậy, xắn tay áo lên, hùng hổ như con thú hoang, nhào tới chỗ con trai xã trưởng, tóm lấy hắn vật xuống sàn.

- Mẹ mày thằng chó, là mày ức hiếp người khác, bây giờ còn dám sai cha mày đánh nhốt con gái người ta. Thằng khốn. Tí, Tèo, giữ nó lại cho tao.

Thằng Tí với thằng Tèo chạy lại giữ anh ta, nhấn xuống đất.

Ông Huỳnh ngồi đó xem, ông trước giờ cũng không ưa xã trưởng, hắn ta cậy quyền áp bức người dân, hôm nay để Thanh Thủy xử con trai hắn ta một trận vậy.


Nhưng ông cũng thấy thật lạ, con gái mình trước giờ đâu có quan tâm ai nhiều đến như vậy. Khi nãy nhìn thấy Thanh Thủy ôm Ngọc Thảo nhu tình dịu dàng đến thế, ánh mắt cưng chiều đó trước giờ ông chưa từng thấy xuất hiện chỗ con gái mình. Nhưng ông chỉ nghĩ đơn giản là vì hai đứa nhỏ chơi chung với nhau đã lâu nên bây giờ Thanh Thủy mới cảm thấy bất mãn khi bạn thân của mình bị hành hạ.

Thanh Thủy vật hắn ta ra, đấm liên tiếp vào mặt mấy cái, máu chảy ra ròng ròng từ khoé môi.

Xã trưởng chạy tới ôm lấy chân cô van xin :

- Cô út bình tĩnh....tha cho nó, nó có mắt như mù.

- Thanh Thủy, bỏ đi, về. - Ông Huỳnh phất áo bước ra, cảm thấy bao nhiêu đó là đủ rồi, để người khác biết ông đích thân đến đây để bảo lãnh một đứa con của nông dân thì còn ra thể thống gì ?

Cô quay lại, ôm Ngọc Thảo về nhà. Hai vợ chồng Hai Ân phía sau nhìn thấy cô mặt lạnh như tiền liền không dám nói một lời.

- Ráng chịu chút, sắp tới nhà rồi. - Cô bồng nàng, để nàng nép vào ngực mình, nhẹ giọng nói.

Đến nhà, đặt Ngọc Thảo lên giường, cô thở phào.

- Cô út, thật đội ơn cô. - hai vợ chồnghai Ân quỳ xuống chắp tay lại.

Cô mau chóng đỡ họ đứng dậy. - Đứng lên đi, là lỗi của tôi.

Cô nhìn nàng, mọi chuyện là do cô gây ra mà cô gái ngốc này lại một mình gánh chịu hết tất cả. Thật muốn đánh thêm vài cái. Nhìn khắp cơ thể nàng toàn là máu, cô lại tức giận :


- Chị bị ngu hả ? Khai ra tôi thì bọn chúng đã không đánh chị.

Ngọc Thảo bị quát liền khóc lớn hơn, khổ sở quay người lại co ro.

- Nín đi, đau lắm đúng không ? - Cô gãi gãi đầu, bực mình chửi. - Thằng chó.

- Dạ ? - Tèo đứng bên cạnh mở to mắt ra đáp.

- Tao không nói mày. - Cô quạu quọ sút cho nó một cái.

- Tôi về, nghỉ ngơi đi. - Cô dứt khoát đi ra cửa. Ánh mắt sắc lạnh ảnh nhìn về khoảng không mênh mông, mấy cú đấm hồi nãy vẫn còn chưa đủ, vết thương trên người Ngọc Thảo, cô sẽ tìm cách trả lại cho anh ta đủ không thiếu một vết.


- Tít, đây là lần cuối cùng cha ra mặt làm mấy chuyện xàm xí này cho con. - ông Huỳnh nói khi cả nhà đang ăn cơm tối. Mặc dù thấy Ngọc Thảo cũng đáng thương thật nhưng thân là một phú hộ cao quý lại đích thân ra mặt vì một đứa con gái, thật không có thể thống gì.

- Con biết rồi. - Thanh Thủy cặm cụi ăn, biết nàng đã đỡ đau chưa không biết đã ăn uống gì chưa

Mợ ba bĩu môi châm biếm :

- Vì một con khố rách áo ôm mà cô út lại ra tay đánh con xã trưởng.

Thanh Thủy ngưng gắp, nhìn lên nói. - Nói thêm một câu nữa thì là mợ tôi cũng đánh. - Cô trừng mắt.

- Mày thử đánh vợ tao coi, con mất dạy. - Cậu ba nạt nộ, đừng nghĩ anh im lặng thì cô được nước lấn tới muốn nói gì thì nói, dù sao trong nhà này vẫn có tôn ti trật tự.

- Anh kêu vợ anh nói thêm tiếng nữa coi tôi có đánh không? - Thanh Thủy thì sợ anh ta sao ? Ai mượn vợ anh ta mở miệng ra là chửi mắng người khác ? Phải chi cô ta học được một phần biết điều của Mai Phương thì đỡ hơn rồi.

Cô quay sang ông Huỳnh mách :


- Cha, cậu ba nói con mất dạy, ý nói cha không dạy được con.

- Cha, cha, con không có ý đó. - Cậu ba hốt hoảng lắc đầu lia lịa giải thích.

Ông Huỳnh một tay hất hết tất cả đồ ăn xuống đất, chén đũa rơi loảng xoảng, ông chỉ mặt từng đứa :

- Dẹp hết, nghỉ ăn hết cho tao, ăn có một bữa cơm cũng không xong.

Nói rồi ông bực bội đứng dậy về phòng.

- Nam mô a di đà phật, rớt miếng thịt rồi. - Bà cả tiếc nuối nhìn miếng thịt tươi ngon mới bị bị ông Huỳnh hất xuống nền, bà chống cằm, cái nhà này bộ ăn một bữa yên bình là khó lắm hay sao ?

- Mấy đứa này nhịn nhau vài tiếng không được hả ? - Bà ba cũng lên tiếng, ra hiệu cho gia nhân dọn dẹp.

- Má coi nó hỗn với chị dâu nó kìa. - Cậu ba rống lên cãi.

- Cậu coi lại cái mỏ vợ cậu trước đi. - Bảo Ngọc gằng giọng, cùng Mai Phương đứng lên, chán ghét không muốn ở cùng họ một chỗ.

- Mỏ vợ em sao ? - Cậu ba nhíu mày.

Mai Phương bĩu môi, vừa đi vừa nói. - Mỏ thúi hoắc chứ sao.


Cậu mợ ba mặt mũi đen xì, vì cái gì mà nhà này ai cũng phe Thanh Thủy?


***********



Sáng hôm sau, Bảo Ngọc và bà cả, bà ba, Thanh Thủy sang thăm Ngọc Thảo, còn cầm theo tiền, thuốc và ít bánh. Dù gì Ngọc Thảo cũng là là có ơn với Thanh Thủy, dù bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng cũng không khai ra Thanh Thủy, rất có nghĩa có tình.

- Thấy sao rồi ? - Trong khi bà cả và bà ba nói chuyện với vợ chồng Hai Ân thì Thanh Thủy đi tới chỗ Ngọc Thảo đang nằm, cô nhìn vết thương đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn còn rướm máu, cô đau lòng nhìn nàng rưng rưng.

- Con không sao. - Ngọc Thảo nói, mặc dù cả cơ thể đang đau nhức dữ dội nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn với cô.

- Em ráng uống thuốc vô, có thuốc sức nữa, sẽ không để lại sẹo. - Bảo Ngọc để hết thuốc men lên đầu giường cho nàng rồi căn dặn.

- Con cảm ơn cô hai. - Ngọc Thảo gật đầu.

- Ngọc Thảo, về ở với tôi đi.

Ngọc Thảo ngu ngơ, cô út nói cái gì vậy ?

Cô giải thích. - Chị về nhà tôi làm công đi, được ăn no mặc ấm, không lẽ tính ở nhà hoài ? Ở đây má chị gả chị đi đó. - Cô dụ dỗ.

Nàng mím môi suy nghĩ, là có mấy đứa nhỏ bằng tuổi nàng cũng đã đến nhà mấy phú hộ làm công, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến sẽ đến nhà cô.

Nghĩ lại, nếu đến nhà cô làm công thì cha mẹ không cần phải lo cho nàng miếng cơm manh áo nữa, nàng cũng có thể đỡ đần cho gia đình, má nàng dạo này cũng ốm đau liên miên, không còn khỏe như ngày xưa.

Nàng nhìn cô mông lung.

Vợ là phải sủng [ThuyThao]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ