-Phác Trí Mân!
Đã là lần thứ ba trong ngày Kim Tại Hưởng phải la lớn lên như thế. Suốt hai ngày nay Trí Mân đêm không ngủ, ngày như ma, làm việc thì rơi lên rớt xuống, thất thần vô hồn đến khó hiểu. May mắn là hai ngày này cậu cả lại phải lên thành phố, nếu không e là Trí Mân đã nhừ đòn từ lúc nào.
-Mày mà cứ như thế, cậu cả về sẽ đánh mày đó.
-Em biết rồi, biết rồi mà, anh cứ nói mãi.
-Nói mãi mà mày nghe có hiểu đâu, không biết mày bị gì nữa, còn thơ thơ thẩn thẩn anh gõ lủng cái đầu mày, mày lo mà làm đi đấy.
Trí Mân bực dọc bỏ đi làm việc, câu chuyện ma ở ngoài đồng đã ám ảnh em suốt hai ngày liền khiến Trí Mân không thể nào vào giấc được. Nửa đêm nghe tiếng chó sủa em cũng hoảng cả hồn mà nhào vào người Tại Hưởng khiến anh bực bội mà đẩy em ra. Cứ gần tối trời, Trí Mân lại run rẩy không dám ở một mình, phải có ít nhất là một người ở cùng em thì Trí Mân mới yên tâm.
Chính Quân đã hỏi han em rất nhiều khi thấy quầng thâm trên mắt Trí Mân đã ngày càng rõ rệt, em không dám kể, sợ lại bị trêu là con thỏ đế. Trong bụng dạ Trí Mân bỗng dưng biết ơn Chính Quốc vô cùng, vì nếu như hắn không nói, cả đời Trí Mân cũng sẽ không biết ngoài đồng có ma. Ngộ nhỡ đêm nào em lại chạy ra đấy, có khi bị giấu mất xác cũng không chừng.
Đã là đêm thứ ba Trí Mân trằn trọc không vào giấc, nếu tình trạng này kéo dài, em nhất định sẽ không trụ nỗi để trả nợ cho nhà họ Điền. Nhưng mà thôi vậy, sống làm người ở nhà họ Điền, vậy khi xuống suối vàng em cũng sẽ về đây để tiếp tục làm việc cho nhà của hai cậu, một lòng một dạ làm người hầu Điền gia.
Trí Mân vừa suy diễn viển vông vừa thở dài thườn thượt, bỗng dưng một cảm giác ớn lạnh quen thuộc chạy dọc sống lưng khiến Trí Mân giật người rồi than thở.
-Tại Hưởng, Tại Hưởng!
-Giờ này còn kêu gì nữa, mày ngủ đi đừng có phiền anh.
-Anh Hưởng, em buồn tiểu, anh đi với em đi.
-Mẹ mày Mân, mày lớn rồi chứ có phải nhỏ đâu, để anh ngủ, mày kêu nữa anh cắt họng mày, châm cái đèn dầu lên rồi đi lẹ đi.
Trí Mân tủi thân chỉ muốn đá người anh bên cạnh rớt xuống giường, nếu không phải vì sợ ma, Trí Mân đâu cần nhờ đến Tại Hưởng để làm gì. Nhưng cơn buồn tiểu đã đến cận kề, dù không muốn Trí Mân cũng phải cầm đèn mà chạy ù ra ngoài để đi, trước khi ở đây có một cơn lũ nhỏ do em mang lại.
-Nam mô a di đà phật! Làm ơn đừng có tới tìm con.
Trí Mân vừa chạy vừa lẩm nhẩm trong miệng, thật may là em đã giải quyết được cơn buồn tiểu của mình kịp lúc. Vậy mà vấn đề này vừa dứt lại có vấn đề khác xảy ra, cổ họng em đã khô khốc buốt rát, từ đây chạy đến nhà bếp uống nước cũng không xa vì cũng gần chỗ em ngủ, nhưng nó lại tăm tối còn hơn cả bên ngoài, thậm chí có chuột hay thậm chí là ma cũng nên, mà khát khô thế này em cũng sẽ chẳng ngủ ngon, nên không có cách nào khác ngoài việc phải xông pha một phen vào đó để cứu lấy cổ họng của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
BÙA MÊ [ KOOKMIN ]
FanfictionKhi tình yêu không thể đến từ hai phía, bùa ngãi liệu có thay đổi được tình cảm của con người? *Note: NHỮNG YẾU TỐ TÂM LINH TRONG FIC HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT, KHÔNG CÓ CƠ SỞ THỰC TẾ NÀO, CHỈ LÀ DO MÌNH NGHĨ RA VÀ VIẾT THÔI, ĐỌC HOAN HỈ CHỨ ĐỪNG TIN...