Từ Minh Hạo không nghe hết, nghe hai lần đã đứng lên đi ra ngoài.
Vừa rồi uống nửa chai bia tinh thần vẫn hơi đi lên, mặt Từ Minh Hạo nóng bừng bừng, đi tới chỗ cửa sổ cuối hành lang hít thở không khí một lát.
Lâm Thành vào tháng chín, ban ngày nhiệt độ không khí cao, đêm xuống ngược lại hơi lạnh.
Một lát sau, Lý Thạc Mân cũng đi ra, đi đến bên cạnh cậu: "Hạo à, có phải mày cãi nhau với Kim Mẫn Khuê không?"
Từ Minh Hạo ôm gương mặt nong nóng của mình, liếc cậu ta một cái: "Tại sao hỏi vậy."
Lý Thạc Mân sờ mũi một cái: "Tao cứ cảm thấy hai bay là lạ, trước kia quan hệ tốt thế, đi đâu cũng cùng nhau, bây giờ gặp nhau không phải nên đặc biệt kích động à?"
Lý Thạc Mân biết Kim Mẫn Khuê kiệm lời ít nói, chắc hẳn kích động hơn nữa cũng không sẽ không biểu hiện rõ ràng. Nhưng Từ Minh Hạo thì không giống, trước đó Lý Thạc Mân bị bệnh nặng ra nước ngoài điều trị nửa năm, lúc trở về Từ Minh Hạo đã chạy tới ôm lấy cậu ta từ xa, Lý Thạc Mân suýt nữa bị cậu lại đâm về bệnh viện.
Hơn nữa bầu không khí vừa nãy giữa hai người họ cũng không đúng, sau khi Từ Minh Hạo đi, Kim Mẫn Khuê vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Lý Thạc Mân có loại ảo giác, hình như Từ Minh Hạo là tra nam bỏ rơi vợ con.
"Không cãi nhau. " Từ Minh Hạo khẽ chống hai tay, ngồi trên bệ cửa sổ, "Là con người cậu ta quá không có tình nghĩa. Mấy năm nay một lần cũng không liên lạc với tao. Bây giờ muốn lên mạng dễ thế, mày nói xem sao có thể không nhìn thấy tin nhắn? Hơn nữa trước khi cậu ta đi tao còn đưa địa chỉ nhà tao cho cậu ta, để cậu ta đến thì gửi cho tao lá thư. Cũng không có."
Lý Thạc Mân nói: "Ầy, chuyện này là rất khó chịu."
Nhưng mà cậu ta cảm thấy dáng vẻ của Kim Mẫn Khuê hoàn toàn không giống như quên Từ Minh Hạo, Từ Minh Hạo vừa rời đi, cậu không nghe vài tiếng sau đó của Kim Mẫn Khuê. Mỗi lần Kim Mẫn Khuê đọc đến ba chữ Từ Minh Hạo, đều có loại cảm giác đếm không hết nói không rõ. Tựa như đặt bên đầu lưỡi, thả nhẹ lẩm bẩm, giống như chỉ sợ lớn tiếng quấy rầy ai.
Chắc hẳn có hiểu lầm gì đó?
Dẫu sao hồi nhỏ mọi người chơi rất tốt, Lý Thạc Mân cũng không muốn nhìn thấy họ ầm ĩ nứt toác, vốn là muốn làm người hòa giải, cậu ta còn chưa nghĩ ra nói thế nào, Từ Minh Hạo đã đẩy Lý Thạc Mân một cái, nói: "Giúp tao lấy trà xanh ra đây. Khát."
"Ò."
Lý Thạc Mân lấy trà xanh ra cho cậu, Từ Minh Hạo uống hai ngụm nói: "Tao về trước, hơi buồn ngủ."
Hôm nay bọn họ vốn định thâu đêm, ngay từ đầu Từ Minh Hạo còn có chút thích thú, bây giờ uống chai bia lại không được.
Lý Thạc Mân nói: "Vậy mày bảo tài xế nhà mày tới đón đi, mày đừng đi đến nửa đường lại nằm trên đường như xác chết."
"Ừ." Từ Minh Hạo khoát khoát tay, "Đi đây."
Đi đến đường phố, gió đêm thổi vào mặt, Từ Minh Hạo để điện thoại xuống, đột nhiên muốn tự về nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GyuHao] [Chuyển Ver] Những năm tháng tôi bồi dưỡng bá tổng
RomanceMột đời trải qua trước mắt, Từ Minh Hạo sống lại thành một thành nhãi con, trịnh trọng lập thề Cậu sẽ yên tĩnh mà làm tốt bổn phận của mình, nghiêm túc làm một cao phú soái đúng nghĩa. Còn phải cố gắng dành thời gian cho mẹ của mình. Đương nhiên thu...