Chương 11.

102 14 1
                                    

Ba ngày sau, thông tin ông Jeon Joosuk qua đời thật sự đã được lan truyền rộng rãi, tang lễ của ông được thực hiện vô cùng trang trọng vì ông cũng từng là một vị pháp sư nổi tiếng, ai ai cũng đều nể phục và sùng bái ông, vì vậy cái chết của ông khiến không biết bao nhiêu người phải sửng sốt rơi lệ.

Về phía Jungkook, cậu đã sẵn sàng hành trang để lên đường đi đến nhà chính, trước khi đi còn không quên căn dặn đi căn dặn lại với anh một điều là: "Đừng tùy tiện rời khỏi đây khi tôi chưa về đến nhà, nếu anh làm trái thì hậu quả anh sẽ phải tự gánh chịu hết đấy!"

Để lại một lời hăm dọa rồi rời đi, anh thật sự ngoan ngoãn nghe theo mà chỉ loanh quanh trong căn nhà của pháp sư. Nhân cơ hội nhàm chán này, anh cũng đã khởi động lại chiếc máy ảnh đã lâu không sử dụng của mình, đi khắp nơi trong căn nhà chụp từng phong cảnh đẹp.

Mọi thứ vẫn rất yên bình cho đến khi màn tối buông xuống tại căn nhà.

Trong căn phòng sáng đèn, anh vẫn còn thức để kiểm lại những bức ảnh của mình đã chụp khi sáng, đang chăm chú chọn lựa thì bỗng dưng, tiếng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa khiến anh có hơi bất ngờ. Anh khó hiểu khi bị gọi vào giờ này, cũng đã khuya lắm rồi.

"Là quản gia sao ạ?"

Không một tiếng hồi đáp.

"Hay là Jiha và Doha?" Anh nghĩ rằng hai người họ sẽ không thể lên tiếng, nên đã chủ động ngồi dậy tiến về phía cửa mở ra xem bên ngoài là ai.

So với tất cả dự đoán của anh, chẳng hề có một ai ở ngoài cả. Vậy vừa rồi ai đã đi đến gõ cửa phòng của anh?

"Kỳ lạ, rõ ràng là..." Anh lẩm bẩm trong miệng, mắt khẽ ngó ngiêng nhìn dọc ra hành lang thì phát hiện, một bóng hình đang thoắt ẩn thoắt hiện.

"Là ai đó?" Anh nhíu mày hỏi, song không nhịn được tò mò mà bước chân chậm rãi đi đến gần hơn về phía bóng hình đó xem thử.

Từ đằng sau tiếng quản gia Wang đã kịp thời kéo anh ra khỏi sự tò mò chết chóc đó: "Sao giờ này ngài vẫn chưa ngủ ạ?"

Anh có hơi hoảng hốt vì sự bất thình lình này của quản gia, không ngờ giờ này ông cũng còn ở đây, làm anh một phen hú vía.

"Xin lỗi vì đã làm ngài giật mình, nhưng tôi nghe tiếng động bên ngoài khá lớn nên tôi đã đi ra xem, liệu ngài có đang cần giúp đỡ gì hay không?" Ông lo lắng đi đến đặt tay mình lên tay anh như một lời hỏi thăm.

"Không không, tôi vẫn ổn, có lẽ là tôi đã bị hoa mắt vì cả ngày nay vẫn chưa ngủ giấc nào, quản gia cũng mau về phòng đi nhé, có chuyện gì tôi sẽ kêu ông tới ngay đừng lo." Anh cười nhẹ tỏ ý mình không có chuyện gì để quản gia không còn lo lắng nữa.

Nghe được câu an ủi như thế của Taehyung, ông cũng nhẹ nhõm phần nào, nhưng ông vẫn tiễn anh về tới tận phòng thì ông mới hài lòng rời đi.

Anh kéo cửa lại khẽ nhắm hờ mắt thở dài một hơi ra rồi mới từ từ mở mắt nhìn lại. Điều khó tin khiến anh phải hốt hoảng muốn thét cả lên, ảnh của anh, đã biến mất hoàn toàn rồi!

"Ảnh? Ảnh của mình đâu cả rồi? Chết tiệt, chẳng lẽ là thứ đó chăng? Thứ không rõ nguồn gốc đó, có khi nào..."

Chiếc bông tai màu đỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ