9.

1.1K 140 15
                                        

Vì đang trong tháng mưa bão, thành phố lại sát biển nên ngày nào cũng phải hứng ít nhất một trận mưa. Khách du lịch biết thế nên cũng hiếm khi chọn thời gian này để ghé thăm, thành phố vì vậy mà bớt náo nhiệt đi trông thấy. Ratio biết tình trạng của Aventurine không ổn thì cũng chẳng thúc giục cậu làm gì cả nhưng cậu cứ ha ha tôi có bị gì đâu chứ chỉ hơi lạnh một chút thôi ha ha.

Dĩ nhiên là. Dĩ nhiên là? Dĩ nhiên là Aventurine "hơi lạnh một chút" đêm nào cũng sẽ dính vô người anh như dính keo, cứng ngắt không thể gỡ ra được. Nể tình người này cũng nấu cho mình ăn một ngày ba bữa, dọn dẹp nhà cửa, phơi quần áo, còn cho mình rất nhiều tiền dù mình có muốn dùng hay không, Ratio đã sử dụng chút lương tâm cuối cùng để ngăn bản thân đạp người này một phát văng ra cửa. Không phải anh ghét bị ôm hay ghét bị Aventurine ôm, mà sau mỗi đêm như vậy cậu đều không nhớ gì khiến anh cảm giác như mình đang lợi dụng cậu làm điều không đứng đắn? Dù thực ra anh mới là nạn nhân?

Aventurine rất gầy. Ratio chỉ mới nhận ra điều đó khi anh choàng tay qua người cậu và thứ đầu tiên anh cảm nhận được là thân nhiệt thấp cùng sự cứng đặc của những cái xương sườn bên hông. Một người khoẻ mạnh không nên được cảm thấy như đã chạm tới xương chỉ qua việc tiếp xúc ngoài da. Anh tự hỏi cậu đã làm gì với kĩ năng nấu nướng đấy chỉ để đổi lại một thân thể gầy nhom lạnh lẽo như thế này. Nhiệt độ chênh lệch giữa hai người như bù trừ cho nhau. Aventurine tìm thấy được sự ấm áp và an toàn khi cậu cố trốn chạy khỏi kí ức về những cơn mưa. Ratio cũng không ghét bỏ cái buốt toả ra từ những đầu ngón tay khi chúng dán vào lưng mình. Đây là một cuộc trao đổi đồng giá khác sao? Anh tự hỏi. Song nó có được gọi là đồng giá không khi chỉ có anh biết và tự mặc định về sự tương tác này.

Anh nghĩ mình sẽ tìm dịp nào đó để rõ ràng với cậu, dù rằng những lần anh đáp lại cái ôm từ cậu khiến anh như thể đã chấp nhận nó, đồng nghĩa với việc không còn gì để rõ ràng với nhau nữa vì hai bên đều tự nguyện rồi.

"Tôi cũng muốn đi làm." Aventurine nằm dài trên ghế sofa than thở khi Ratio đang gấp gáp dò điểm cho học sinh trước khi hệ thống bị khoá lại.

"Cậu bây giờ đủ sức mua đứt nửa toà chung cư này rồi. Ở nhà chơi đi."

"Tôi chán."

"..."

"Tôi ở nhà một mình không có ai nói chuyện hết."

"..."

"Nhưng mà tôi cũng không muốn ra ngoài."

"..."

"Anh định để tôi độc thoại thật đấy à?"

"Tôi đang bận."

"Rồi rồi giáo sư. Anh ở vũ trụ nào cũng bận nhỉ."

"..."

"Á!"

"Tôi làm sao?"

Aventurine cười ha ha rồi nhanh chóng lản sang chuyện khác. Từ khi cậu thông thạo hơn về ngôn ngữ thì trở nên rất phiền phức, lúc nào cũng như cái máy nói sinh học sẽ bật công tắc mỗi khi bắt được dấu hiệu Veritas Ratio đang ở gần. Aventurine cảm thấy anh ở vũ trụ này cũng y đúc cái trước, làm phiền anh rất là vui. Cậu lấy cớ mình đang thực hành giao tiếp nhưng anh thừa biết đối phương chỉ là đang nói nhiều thôi.

RatioRine | BiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ